Đặc Công Tà Phi

Chương 234: Truyền thuyết hạc giấy



Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi bên giường rất lâu, ánh mắt buồn bã nhìn Hiên Viên Diễm nằm trên giường. Khuôn mặt nàng đã không còn chút huyết sắc nào, hai tay liên tục xoa bóp hai cánh tay lạnh lẽo như băng tuyết của hắn. Trong lòng nàng yên lặng lẩm bẩm một lần rồi lại một lần: rốt cuộc nàng phải làm sao mới có thể thành công đột phá linh lực đến cực hạn trong vòng nửa tháng, cứu sống Diễm nàng yêu đây? D/dLQĐ

Cho đến khi -- Trên bầu trời xanh thẫm, tầng mây dày đã che lấp những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng lá cây rơi ngoài cửa sổ. Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới buông tay Hiên Viên Diễm, chậm chạp giúp hắn đắp chăn gấm rồi dựa sát lưng vào chân giường khắc hoa văn và khoanh chân tĩnh tọa trên nền nhà bằng gạch trắng. 

Ánh nến dịu nhẹ chập chờn. Ánh sáng đỏ diễm lệ chói mắt bao phủ toàn thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng dùng linh lực để di chuyển năng lượng trong Huyết Phách thần châu, chuẩn bị dung hợp tất cả linh lực mà mình có với năng lượng của Huyết Phách thần châu, hy vọng có thể mượn nguồn năng lượng khổng lồ đó để đột phá linh lực đến cực hạn. 

Thời gian tích tắc trôi, chân trời dần dần hiện màu trắng xám. Một đêm đã qua -- 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi mở mắt ra.

Năng lượng của Huyết Phách thần châu có thể bổ sung thêm sinh lực cho nàng, giúp toàn thân nàng giảm mệt mỏi, nhưng không thể xóa đi bi thương trong đôi mắt kia. Bởi vì, nàng di chuyển năng lượng Huyết Phách thần châu cả đêm, nhưng linh lực bên trong... vẫn như trước, không tăng thêm chút nào. Nếu linh lực không tăng lên chút nào, nàng sẽ không thể thành công đột phá linh lực đến cực hạn.

-- Không được, nàng không thể vội vàng, càng nóng lòng càng không thể đột phá linh lực!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc nóng vội, tiếp đó lại nhắm đôi mắt bi thương rồi lại dùng lịch lực để di chuyển năng lượng Huyết Phách thần châu trong cơ thể. 

Lúc này, Ngân Lang bưng một khay tròn đựng điểm tâm, đẩy cửa ra rồi nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Hắn đặt khay tròn xuống bàn gỗ đàn hương rồi khẽ nói, giọng khàn khàn: "Vương phi, ngươi ăn ít đồ ăn chứ?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không phải không đói bụng, nàng đói, nhưng nàng không có chút khẩu vị nào. Vì vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ bình tĩnh, tựa như không nghe thấy lời Ngân Lang. 

Ngân Lang biết, Vương phi nhà hắn không đói bụng, nhưng nào chỉ có một mình nàng như vậy. Hắn, Thanh Báo và Huyết Thứu vương Ngốc Bảo cũng không có chút khẩu vị nào, sáng nay chỉ uống hai ngụm cháo trắng rồi không thể nuốt thêm ngụm thứ ba nữa. Ngay cả Cầu Cầu bình thương cực kì ham ăn, lúc nào bụng cũng ở trong trạng thái đói, nếu không được ăn mười quả chuối tiêu và năm chiếc đùi gà to sẽ tìm người khác liều mạng, nhưng sáng nay cũng chỉ uể oải, ăn không vào nữa! 

"Vương phi, thuộc hạ biết người không đói, nhưng bất luận thế nào cũng xin người ăn một chút. Nếu không..." Ngân Lang lo lắng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trầm giọng nói: "Nếu thân thể người đói đến suy yếu rồi mệt mỏi mà ngất xỉu, chỉ sợ là không thể thành công đột phá linh lực đến cực hạn trong vòng nửa tháng đâu." 

Lời khuyên của Ngân Lang rất có hiệu quả. Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột ngột mở mắt, đứng dậy chạy nhanh đến bên cạnh bàn. Nàng bưng chén cháo nóng nhỏ lên rồi đi tới bên giường. Nàng thổi nguội từng muỗng cháo nhỏ, sau đó ngậm vào trong miệng rồi chầm chậm đút cho Hiên Viên Diễm. Đợi đến khi cho hắn ăn xong, lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới trở lại bên cạnh bàn, liều mạng đè nén cảm giác không thèm ăn mà ăn vào liền muốn ói. Nàng bưng một chén cháo trắng lên, ngửa đầu uống cạn, sau đó xé bánh màn thầu thành vài miếng nhỏ, cương quyết nhét vào trong miệng như ăn độc dược vậy. 

Sau khi ăn xong điểm tâm Ngân Lang bưng tới -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại trở về bên giường, dựa vào chân giường rồi khoanh chân tĩnh tọa trên nền nhà gạch trắng lạnh lẽo, lặng lẽ dùng linh lực di chuyển năng lượng Huyết Phách thần châu. 

Ngân Lang một mặt lo lắng nhìn Vương phi lại khoanh chân tĩnh tọa; mặt khác lại lo lắng nhìn Vương gia với hơi thở mong manh hôn mê trên giường. Sau đó, hắn chậm chạp dọn dẹp bữa sáng còn dư vào khay tròn, khổ sở cúi đầu, bước chân nặng nề rời khỏi căn phòng bao phủ bởi không khí thê lương...

Thoắng một cái đã qua sáu ngày. 

Trong sáu ngày qua, trừ lúc Ngân Lang hoặc Thanh Báo sáng trưa tối đưa ba bữa cơm vào phòng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới nâng người, khó nhọc ép mình ăn ít đồ ăn, còn lại căn bản đều không đứng dậy. Nàng cứ một mực ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên mặt đất lạnh lẽo như vậy, thử một lần rồi lại một lần, dung hợp tất cả linh lực hiện có trong cơ thể với năng lượng Huyết Phách thần châu, cố gắng đột phá linh lực đến cực hạn. Nàng còn có hỏi bọn họ một câu: "Bốn vị Trưởng lão Đông Tây Nam Bắc đã liên lạc được với Thiên Cơ lão nhân chưa?". Ngoài câu nói này thì không còn lời nào khác nữa. 

Cho đến khi màn đêm phủ xuống vào ngày thứ mười hai -- 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở mắt, bỗng đứng lên từ mặt đất rồi ngồi xuống bên cạnh giường Hiên Viên Diễm, hai cánh tay ôm lấy hông hắn. Thân thể nàng áp lên trên người Hiên Viên Diễm, khuôn mặt dựa sát gương mặt mất hết huyết sắc của hắn, nước mắt tuôn như suối làm ướt đẫm khuôn mặt hắn. 

Đã qua mười hai ngày, không những linh lực trong cơ thể nàng không có chút dấu hiệu đột phá mà ngay cả bốn vị Trưởng lão Đông Tây Nam Bắc cũng không trở lại Vô Danh sơn trang lấy một lần. Điều này có nghĩa là... cho tới bây giờ, bốn vị Trưởng lão vẫn chưa liên lạc được với ân sư của Diễm, cũng là Thiên Cơ lão nhân hành tung mơ hồ từ trước đến nay. 

Còn có ba ngày, chỉ còn có ba ngày ngắn ngủi nữa thôi là hơi thở mỏng manh kéo dài tính mạng cuối cùng của Diễm sẽ tan thành mây khói. 

Mà trong hồ Trúc Lâm, hai việc mà người Ma tộc nói nàng nhất định phải hoàn thành, nàng lại không làm được thành công việc nào. 

Chẳng lẽ... Diễm mà nàng yêu thương thật sự khó thoát khỏi tử kiếp hay sao? 

Môi nàng bị răng cắn đến chảy máu, khuôn mặt đầy nước mắt, khổ sở buông hai cánh tay đang ôm hông Hiên Viên Diễm, bóng dáng chạy như bay về phía cửa phòng. Ngân Lang, Thanh Báo cùng với Huyết Thứu vương Ngốc Bảo và Tiểu Kim chồn Cầu Cầu canh giữ bên ngoài hiên, thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng mở cửa, hai mắt đều lập tức nhìn về phía nàng. Mấy ngày gần đây Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều đóng cửa không ra khỏi phòng, hôm nay đột nhiên mở cửa phòng, trong lòng Ngân Lang trào dâng cảm giác khủng hoảng, lập tức mở miệng nói: "Vương phi, người sao lại..." 

Lời nói run rẩy của Ngân Lang còn chưa kịp dứt thì bóng dáng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã biến mất nhanh như sao xẹt trong tầm mắt của hắn. Mà trong giây lát bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt, bóng dáng Ngốc Bảo và Cầu Cầu cũng biến mất khỏi phía ngoài cửa như mũi tên rời dây cung. Ngốc Bảo và Cầu Cầu lo Nguyệt chủ tử bởi vì không thể cứu Diễm chủ tử dẫn đến triệt để suy sụp tinh thần nên đột nhiên nghĩ quẩn... bóp chết tính mạng mình, vì vậy lòng chúng như lửa đốt, vội vàng điên cuồng đuổi theo sau lưng nàng. 

Chỉ là suy nghĩ của Ngốc Bảo và Cầu Cầu hoàn toàn sai rồi. 

Nếu Hiên Viên Diễm chết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thực sự sẽ đi theo. Nhưng hiện tại hắn chưa hết, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không chết. Không đến giây tận cùng trong tính mạng Hiên Viên Diễm, chắc chắn nàng vẫn sẽ trông coi bên cạnh hắn. 

Vì vậy, qua thời gian nửa nén hương -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã trở về ngoài cửa phòng, tay nàng có thêm hai đồ vật. Vật thứ nhất là một xấp giấy Tuyên Thành màu sắc khác nhau mà nàng lấy từ trong thư phòng. Vật thứ hai là một cái kéo nhỏ màu bạc mà nàng lấy từ phòng vũ khí của Vô Danh sơn trang. 

Nhìn thấy trên tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm một xấp giấy Tuyên Thành thật dày và một chiếc kéo nhỏ phía trên xấp giấy, Ngân Lang và Thanh Báo vốn tràn đầy khủng hoảng, một trái một phải canh giữ bên ngoài phòng, đôi mắt nhất thời hiện lên tia nghi ngờ: Vương phi cầm hai thứ đó là muốn làm gì? 

Ngốc Bảo và Cầu Cầu theo sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng trở lại ngoài cửa, ánh mắt kinh sợ cũng hiện lên một làn sương mù. 

Bọn chúng cho là Nguyệt chủ tử nghĩ quẩn, ai biết được... nàng chỉ đi thư phòng và khí phòng  lấy một xấp dày giấy Tuyên Thành và một chiếc kéo nhỏ rồi lập tức trở về phòng. Nguyệt chủ tử muốn làm gì vậy? (D/dLQĐ)

Nghi ngờ trong lòng mấy người Ngân Lang sao nàng lại không biết được? Chỉ là giờ không giống ngày xưa, nàng không có tâm trạng giải thích nghi vấn cho bọn họ. 

Thượng Quan Ngưng  Nguyệt không nói một lời đi vào phòng, sau đó cửa phòng được đóng lại một lần nữa. 

Mấy người bọn Ngân Lang đương nhiên cũng biết lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có tâm trạng giải thích nghi vấn cho bọn họ. (D/dLQĐ)Vì vậy, tuy trong lòng bọn họ có nghi vấn nhưng không ai mở miệng hỏi, tiếp tục im lặng canh giữ ngoài cửa. 

Trong phòng, dưới ánh nến bao phủ -- 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng kéo cắt những tờ giấy Tuyên Thành màu sắc khác nhau thành nhiều mảnh hình vuông. Cắt xong, nàng lấy một tờ màu đỏ trong số đó rồi gấp dọc một lần, lại gấp ngang một lần, gấp chéo một lần, tạo thành dấu gấp hình chữ Thước (米). 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi cúi đầu, ngón tay linh hoạt gấp giấy. Âm thanh gấp giấy "soạt soạt" rất nhỏ vang vọng tới mọi góc phòng. 

Động tác rất nhanh, dưới tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt --  Một con hạc giấy màu đỏ trông rất sống động chất chứa bi thương, trong bi thương có tình yêu sâu nặng của nàng. Con hạc như có sinh mạng, cánh khẽ lướt theo gió bay lên trên mặt bàn gỗ đàn hương. 

Hồi còn ở thế kỉ hai mốt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từng nghe một truyền thuyết: Hạc giấy -- được coi là thần bảo vệ tình yêu, mang mong muốn của con người. Mỗi một con hạc giấy được gấp chở đầy nguyện ước của ngươi với người mình yêu thích. Nếu có lòng gấp một ngàn con hạc giấy, như vậy người gấp có thể đạt được một nguyện vọng trong lòng từ một ngàn con hạc giấy đó. 

Trước kia Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều không tin trời, không tin vào số mệnh, chỉ tin bản thân mình! Cho nên, khi nàng tình cờ nghe thấy truyền thuyết gấp một ngàn con hạc giấy để cầu xin một nguyện vọng trong lòng thì nàng chỉ cảm thấy đó là chuyện cười trong chuyện cười! 

Nhưng hôm nay, nàng tình nguyện tin tưởng truyền thuyết mà nàng coi là chuyện cười trong chuyện cười này. 

Nàng hy vọng truyền thuyết trên có thật, nàng hy vọng tự mình chăm chỉ gấp một ngàn con hạc giấy thì thật sự có thể thành công đạt được một nguyện vọng, đó là mang đến cho Diễm của nàng hạnh phúc và vận may! 

Vì vậy, dưới ánh nến mông lung, cứ chốc chốc Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại quay đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn Hiên Viên Diễm hôn mê trên giường, chăm chỉ gấp từng con hạc giấy màu sắc khác nhau trông như thật. 

Đối diện cửa sổ phòng đã mở, vị trí cách xa mười thước -- 

Trong biển hoa, bóng dáng màu lam của Tiêu Hàn lại xuất hiện lặng yên không tiếng động. 

Trong mười hai ngày này, mặc dù ban ngày Tiêu Hàn không ngừng bắn pháo hoa hắn tự chế lên trời để làm tín hiệu liên lạc với mật thám, giao cho mật thám âm thầm sắp xếp một số chuyện quan trọng, nhưng cứ đến giờ này vào ban đêm, Tiêu Hàn đều xuất hiện trong biển hoa, đôi mắt tràn ngập tình cảm phức tạp lặng lẽ nhìn căn phòng đối diện phía xa xa... Vì để đột phá linh lực đến cực hạn, cứu mạng Hiên Viên Diễm mà nàng khiến gương mặt mình ngày càng tiều tụy, hơi thở tiêu điều càng ngày càng đậm. Chỉ là tối nay, khi Tiêu Hàn xuất hiện trong biển hoa lần nữa, lúc nhìn vào tình trạng trong phòng thì -- Đôi mắt của hắn lại hiện lên một làn sương mù. 

Hắn cho rằng tình trạng lọt vào tầm mắt của mình cũng giống những ngày trước: Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh chân ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, liều mạng đột phá linh lực đến cực hạn. Nhưng hiện tại không phải như vậy, nàng đang làm gì vậy? (D/dLQĐ)

Đối với nàng mà nói, trước mắt nhất định không có việc nào quan trọng hơn việc đột phá linh lực đến cực hạn để cứu mạng Hiên Viên Diễm. Thế nhưng nàng không khoanh chân bất động nữa để thử đột phá linh lực một lần rồi lại một lần, mà là... tại sao lại cắt từng tờ giấy Tuyên Thành thành hình vuông, sau đó lại gấp thành từng con hạc giấy vậy? Chẳng lẽ gấp hạc giấy có thể giúp nàng đột phá linh lực sao? 

Tiêu Hàn không hay biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không tiếp tục thử đột phá linh lực nữa là vì nàng đã thử liên tục mười hai ngày, vốn chẳng giải quyết được vấn đề. 

Tiêu Hàn không đến từ thế kỉ hai mốt, đương nhiên hắn không biết nàng tự mình gấp từng con hạc giấy thực ra là bởi vì một truyền thuyết. 

Cùng lúc đó --

Sau lưng Tiêu Hàn năm thước, tại một góc hẻo lánh có một làn khói đen đang lơ lửng mà hắn không hề phát hiện. Làn khói đen này là Ma Đế, là lão Bang chủ khiến các trưởng lão và đệ tử Cái Bang mất ăn mất ngủ gấp rút tìm kiếm mười hai ngày nay, cũng là ân sư Thiên Cơ lão nhân của Hiên Viên Diễm. 

Giờ này vào mỗi đêm, thân thể Thiên Cơ lão nhân hóa thành một làn khói đen, cũng giống như Tiêu Hàn... xuất hiện ở đây, lặng lẽ nhìn đồ nhi bảo bối tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc và đồ tức (vợ của đồ nhi) vì muốn đột phá linh lực mà khuôn mặt ngày càng tiều tụy ở căn phòng phía đối diện. 

Thiên Cơ lão nhân há lại không biết toàn bộ Trưởng lão và đệ tử tứ quốc đều ra ngoài, vì muốn liên lạc với lão Bang chủ là ông mà thần kinh cũng sắp đứt đến nơi rồi. Nhưng sở dĩ ông vẫn bặt tăm, không liên lạc với bọn họ vì ông biết hôm nay Nguyệt nhi không thể đột phá linh lực đến cực hạn. Nếu Nguyệt nhi không thể đột phá linh lực đến cực hạn, ngay cả khi ông xuất hiện, rồi thì sao nữa? Không có linh lực đột phá của Nguyệt nhi bảo vệ lục phủ ngũ tạng của Diễm nhi, Ma Châu trong tay ông không những không cứu được mạng Diễm nhi mà ngược lại còn khiến cái chết của Diễm nhi đến nhanh hơn. 

Thời gian tích tắc trôi qua, Thiên Cơ lão nhân biến mất trong góc hẻo lánh. Tiêu Hàn đứng thẳng đón gió trong biển hoa cũng yên lặng rời khỏi. 

Sao lặn, mặt trời lên; mặt trời lặn, sao tỏa. 

Thời gian như thoi đưa, nhoáng qua một cái như nháy mắt đã hai ngày trôi qua. 

Khi thời gian hơi thở mỏng manh kéo dài tính mạng của Hiên Viên Diễm chỉ còn một ngày nữa là hoàn toàn tan thành mây khói, lúc màn đêm ngày thứ mười bốn vô tình phủ xuống -- 

Tiêu Hàn vẫn xuất hiện trong biển hoa rất đúng giờ. Mà thân thể Thiên Cơ lão nhân hóa thành khói đen xuất hiện cùng lúc ở chỗ cũ. (D/dLQĐ)

Khủng hoảng trong lòng Ngân Lang và Thanh Báo biến mất từng ngày, cho đến đêm ngày thứ mười bốn -- Bọn họ vốn đứng bên ngoài cửa phòng, nhưng hiện tại lại quỳ gối trên hành lang, chắp tay trước ngực cầu nguyện. 

-- Đã là ngày thứ mười bốn rồi, Thiên Cơ lão nhân vẫn chưa xuất hiện, linh lực của Vương phi vẫn chưa đột phá thành công. Qua ngày mai, tính mạng Vương gia nhà bọn họ chẳng lẽ phải... 

-- Ông trời ơi, Ngân Lang/Thanh Báo cầu xin người, đừng đối xử tàn nhẫn với Vương gia nhà ta như vậy, hãy cứu Vương gia đi! Chỉ cần Vương gia nhà ta có thể bình an vô sự, cho dù muốn lấy tính mạng Ngân Lang/Thanh Báo để đổi, ta cũng tuyệt đối cam tâm tình nguyện, tuyệt sẽ không chút do dự. 

Lúc này thân thể Ngốc Bảo và Cầu Cầu cũng run rẩy cực độ, dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo. 

-- Diễm chủ tử, cầu xin người, cầu xin người, người tỉnh lại nhanh một chút đi! Người không thể mất được. Một khi người mất, Nguyệt chủ tử thân yêu của chúng ta nhất định sẽ đi theo người đấy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv