Kim Bích Huy cưỡi long mã, sắc mặt trắng bệch phi như bay dọc theo Đại Vận Hà.
Nàng rạp mình trên yên ngựa, gió đông lạnh như dao cắt quét từ đầu tới chân. Kim Bích Huy "phì" một tiếng, miệng nhổ ra một sợi tóc, lớn tiếng hétlên "Nhanh! Nhanh nữa lên!". Nàng đã không còn lo đến việc thương tiếccon bảo mã vô song hiếm có trên đời này của Tam ca nữa, hung hăng dùngmã thích chích vào sau lưng ngựa, tuấn mã bị đau, bốn vó gần như khôngchạm đất. Cảnh vật chung quanh lướt qua ràn rạt.
Không biết vì sao tay nàng phát run, bàn tay đang nắm dây cương cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ngày hôm qua, lúc ra khỏi thành, nhớ lại vị Thái tử Thừa Đức mũ cao áo rộngkia, nhớ tới cái vẻ văn nhã siêu nhiên tột cùng của hắn, trong lòng KimBích Huy có cảm giác ớn lạnh. Tuy nàng không am hiểu mưu lược, nhưngcũng thuộc dạng băng tuyết thông minh. Hôm nay nghĩ lại, nếu như Thái tử Thừa Đức đã sớm nảy sinh ý niệm trừ khử bào đệ, vậy thì, cái kế hoạchđó đã được ấp ủ bao lâu rồi.
"Đệ muội, Ti Thiên Giám có bẩm cáo,"tối nay trên Long Thủ Nguyên có mưa sao băng đấy!" Có một ngày tronglúc ngồi nói chuyện vãn, y vô ý nói ra như vậy".
"Một khi thất đệ đã không thể rời đi, để Thẩm phó tướng dẫn dắt tinh binh của hữu quân,cùng đi áp tải lương thảo thì tốt hơn, như vậy cũng không phải lo lắngtới sự an toàn của đệ muội".
Trước tiên là tìm cách khơi mào đểhai vợ chồng nàng xung đột, khi không thành công liền đích thân hạ sátthủ, mượn cơ hội điều tâm phúc cùng quân đội dưới tay Nhan Bạch rangoài, độc kế như vậy, đương nhiên không phải ngày một ngày hai là nghĩra được. Vị Thái tử Thừa Đức kia đối với bào đệ như thế này, hiển nhiênlà đã mang sát tâm từ rất lâu rồi.
Hôm nay xem ra, chính mình đã từng bước từng bước chui vào tính toán của đối phương, trở thành một quân cờ.
Kim Bích Huy nheo cặp mắt lạnh lùng lại, sáng lên tựa ánh đao, tay cũng không ngừng ra roi thúc tuấn mã chạy mau.
Đừng để đến không kịp. Nhị ca... Cầu cho ngươi đến thật nhanh, ngàn vạn lần đừng đến không kịp.
° ° °
Thừa dịp chủ tướng quân địch chết, trong quân hỗnloạn, tả hữu hai cánh trong lúc nhất thời khó có khả năng hội hợp, NhanBạch lập tức thúc ngựa quay lại, dọc theo đường đi, đám thiết kỵ vẫn còn đang hăng say chiến đấu bị chàng triệu tập, cùng chạy theo chàng, độihình dần dần tập hợp, nhưng vào giây phút hội hợp, lúc ra đi mang theoba trăm thiết kỵ, vậy mà đảo mắt còn lại chỉ tối đa được một trăm người.
Đó đều là những sĩ tốt trưởng thành từ khổ chiến, đi theo bên mình tướng lãnh, trong mắt không mảy may sợ hãi.
Đều là quân lính được chọn lựa từ số binh sĩ không ra khỏi thành vận chuyển lương thảo, ai nấy đã kinh qua trăm trận, từ lúc bắt đầu mặc giáp lênngựa theo Thất điện hạ ra khỏi thành, đã biết trận này không thể tínhtrước được sống chết.
"Mau mở cửa thành" Mạo hiểm vượt qua mưatên và đá bay mới dẫn quân sát tới chân thành, Nhan Bạch dừng cươngngựa, hô to đối với thủ quân trên đầu thành "Thiệu phó tướng, đã chặtđược thủ cấp địch, mau mở cửa thành. Để chúng ta còn vào".
Nhưngđáp lại những lời này của chàng, Thiệu Quân trên đầu thành chỉ cười to,hắn đi ra từ sau ụ gác, trường tiên trong tay điểm điểm, cười lạnh nói"Thất điện hạ, Thái tử có lệnh, nếu người lấy được thủ cấp của chủ tướng địch Vĩnh Lân Vương, mới được mở cửa thành".
"Cái gì?" Cánh tayđang nắm cương ngựa của Hoàng tử Tuyết Nhai chấn động, cánh tay tráiđang bịt chặt lấy vết thương trúng tên bên hông, tuy nhiên máu đào vẫnrỉ ra hoen đỏ cả khải giáp, trúng một tên như vậy của Tôn Thiết Tiễn,nội phủ đã bị chấn thương.
"Thiệu Quân! Ngươi muốn làm phản hả. Giả truyền thánh lệnh có tội gì? Mau mời hoàng huynh ra nói chuyện cùng ta"
Chàng giơ kiếm chỉ lên kẻ thủ thành, mày cau lại giận dữ. Nhưng chỉ trongphút chốc, ánh mắt chàng đông cứng lại - phía trên cao kia, đang đứngbên cạnh Thiệu Quân là một người vận hoàng bào, khoanh tay nhìn xuốngdưới chân thành, đương nhiên đó chính là bào huynh của chàng.
Trong khoảng khắc, Nhan Bạch cảm giác như bị một thanh lợi kiếm đâm mạnh vàotim, toàn thân lảo đảo, tay không còn nắm nổi cương, tựa hồ sắp rớt khỏi lưng ngựa. Các tướng sĩ chung quanh này đã từng theo chàng anh dũngchém giết giữa vạn quân, gặp tình huống trước mắt, đều thay đổi sắc mặt, bọn họ không sợ địch nhân đao binh như rừng, nhưng không ngờ vừa quayđầu lại, đã phải đối mặt với loạn đao từ phía người nhà.
"Đạica! Mau kêu mở cửa thành. Vì cái gì mà huynh không ra lệnh mở cửathành?" Nghe được phía sau rất nhiều tiếng vó ngựa đang tiến tới gần,Nhan Bạch nhịn không nổi, cuối cùng phải lớn tiếng chất vấn, gân xanhđột ngột nổi đầy trên tay, trong lòng có gì đó đang vỡ vụn.
"Mởthành! Mở thành" Tướng sĩ chung quanh quay đầu lại, thấy địch quân đã ổn định lại thế trận, móng gõ rầm rập tiến lại, ai nấy đều dâng trào máunóng, thanh âm trở nên phẫn nộ hét lớn đầy phẫn nộ "Các huynh đệ trênthành, mau mau mở cửa thành".
Tuy nhiên, vị hoàng bào Thái tửtrên đầu thành kia chẳng nói câu nào, chỉ quét mắt nhìn xuống chânthành. Sau lưng hắn, võ quan áo dài lượt thượt Từ thái phó giống như một cái bóng màu xám đứng sát bên cạnh.
Ngày hôm nay, đám người này quyết làm cho hắn phải đổ máu dưới chân thành.
"Tuyết Nhai, có ba trăm tráng sĩ chôn cùng ngươi, xuống âm phủ ngươi cũng sẽ không cô đơn"
"Mở cửa thành"
Dưới chân thành, cả trăm người vừa trong huyết chiến trở lại nhất tề hôvang, thanh âm vì huyết chiến mà khàn đục. Cùng với tiếng vó ngựa dồndập của địch quân, tất cả dội đều lên tận trên thành, mỗi quân binh trên thành nghe được lòng đều chấn động.
Cho dù là những sĩ tốt không nằm dưới quyền chỉ huy của Thất hoàng tử, nhưng trên đầu thành lúc này, sắc mặt đám binh sĩ đều dao động. Dù sao Thất hoàng tử cũng là mộtchiến sĩ, từng theo Thái tử đánh chiến phân nửa Ly quốc, vất vả lắm mớichống đỡ được tới tận bây giờ, đều là nhờ huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Từ Phủ Ngôn đứng ở bên cạnh Thái tử Thừa Đức nhìn xuống chân thành, chỉthấy quân đội binh mã của Vĩnh Lân Vương khôi giáp trùng trùng điệpđiệp, tựa như thủy triều, ào ạt tràn tới. Thanh thế cực kỳ kinh người,nghĩ đến là đã thấy hoảng sợ, không khỏi liếc mắt hướng sang Thiệu Quânbên cạnh nhủ thầm, ánh mắt hai người vừa giao nhau, đã lập tức rời đi,không ai bảo ai đều thoáng nở nụ cười.
Trăm kỵ mã so với đại quân trước mặt, chẳng khác nào một hạt cát giữa sa mạc. 1
"Mở cửa thành, mở cửa thành".
Dưới thành, thanh âm của đám quân đều khàn đục vì phẫn nộ, tuy nhiên, Tháitử Thừa Đức chỉ quay sang nhìn Thái phó, Thái phó gật gật đầu, quay đầura lệnh "Thái tử đã có lệnh, nếu Thất điện hạ mang đầu Vĩnh Lân Vươngđến mới mở cửa thành. Nếu như cố tình kháng lệnh, xử phạt theo quânpháp!"
Thiệu Quân bắt gặp ánh mắt của Thái phó, liền vung tay lên, hạ lệnh cho sĩ tốt trên đầu thành "Bắn tên!"
Tướng sĩ dưới chân thành không kịp phòng bị, loạn tiễn nhất thời bắn ngã mấykỵ sĩ mang đầy thương tích. Thoáng rùng mình, Nhan Bạch vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ lui lại phía sau, đồng thời khua tay lên, bắt lấy vài mũitên đang bắn tới.
Phía sau, tiếng vó ngựa của đại quân Vĩnh Lân vương như bài sơn đảo hải đang tiến lại, mặt đất rùng rùng chấn động.
"Đại ca" Nhìn thấy bóng người vận hoàng bào trên cao kia thanh sắc bất độngđứng ở trên thành quan sát, nhất thời chàng khó có thể tin được rằng, đó chính là người anh em cùng một mẹ, vị huynh trưởng mà chàng đã tận tâmtận lực phụ tá bao nhiêu năm.
Ngón tay Nhan Bạch tóm chặt lấy thân tên "Cạch" một tiếng, mũi tên trong tay gẫy tan.
Giữa đám loạn tiễn, chàng thúc ngựa lui về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn đămđắm nhìn về phía trên thành, tràn đầy phẫn nộ. Máu đỏ đang chảy xuôixuống ngón tay chàng, vết thương trúng tên bên hông đã nhiễm đỏ cả áobào trắng, gió đông lạnh lẽo trên Long Thủ Nguyên thổi tung mớ tóc dàidưới mũ giáp, ánh mắt chàng rực lên lạnh lẽo vô cùng, đôi môi mím chặt,ngón tay gầy mảnh nắm chặt đoạn tên gãy.
Đối mặt với tuyệt cảnh, chẳng lẽ chàng đã suy sụp đến mức phải buông xuôi?
Nhan Bạch kéo ngựa quay đầu, nhưng phía sau lại vang lên những âm thanh kinh thiên động địa, đang tiến gần tới.
Người chưa từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, không thể hiểu được tìnhcảnh cả vạn binh mã áp sát trước mặt, cùng áp lực vô hình do đại quâncủa Vĩnh Lân Vương lặng lẽ tạo ra. Chàng đứng im sừng sững trên Long Thủ Nguyên, thế vững như núi.
Khoảng cách chỉ còn 30 trượng.
Một bên là ba vạn đại quân. Bên kia chỉ còn hơn trăm kỵ binh đầy thương tích.
Vĩnh Lân Vương ngự trên chiến xa giữa trung tâm quân đội trùng trùng điệpđiệp, tuy nhiên, những lời của hắn, lại được thông qua truyền lệnh quanmột cách rõ ràng tới tai hơn một trăm thương binh đang xúm xít ở dướichân Diệp thành "Tình hình hôm nay như trứng chọi với đá, cô vương chỉcần nhấc một ngón tay cũng có thể biến bọn ngươi tan thành tro bụi.Nhưng thấy các ngươi huyết chiến dũng mãnh kinh người như vậy, nếu nhưđầu nhập quân ta, cô vương nhất định không phụ tấm lòng đầy nhiệt huyếtcủa các ngươi".
Những lời như vậy, đã khơi dậy sự bất an tronglòng đám kỵ binh còn lại, tả quân thiết kỵ quay mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vị chủ tướng. Tuy nhiên, gương mặt anh tuấn gầy gò của Nhan Bạch không để lộ điều gì, chỉ mím chặt môi.
"Các ngươi xem! Đây là cách mà Thái tử Thừa Đức đối đãi với dũng tướng sao?" Vĩnh Lân Vương đứng lên trên chiến xa, roi ngựa trong tay chỉ thẳng vào cửa Diệp thành đang đóng chặt, lớn tiếng cười lạnh "Chúa thượng nhưthế, các ngươi tử chiến vì cái gì???"
Nhóm kỵ binh đều không chegiấu được vẻ phẫn nộ trong mắt, vài người thầm gật đầu, nhưng phần lớnchiến sĩ đều chờ quyết định của Hoàng tử Tuyết Nhai, đều là chiến sĩcùng vào sinh ra tử cả trăm trận, dù sa vào tình cảnh như ngày hôm nay,họ cũng không muốn trở giáo quy hàng.
"Hắn nói là, chúa thượngnhư thế, tử chiến là vì cái gì" Rốt cuộc, từ miệng Nhan Bạch cũng thốtra một câu, chàng ngẩng đầu lên, nhìn bộ hạ chung quanh, trường kiếmtrong tay ném mạnh xuống đất, chậm rãi nói "Tất cả mọi người quy hàng".
Đám kỵ binh thuộc hạ mỗi người vừa mệt vừa bị thương, cũng bởi sự tuyệttình của Thái tử Thừa Đức, quyết tâm huyết chiến trong tim đều đã nhạtnhòa. Nghe được chủ tướng ra lệnh như thế, thì đều không phản bác, vũkhí cầm trong tay đều ném xuống, thúc ngựa chậm rãi đi sang trận doanhđối phương quy hàng.
Quân tiên phong của Vĩnh Lân Vương có kẻ bước ra khỏi hàng, tiếp nhận đám thương binh đầu hàng.
Nhan Bạch chậm rãi thúc ngựa, quay đầu nhìn sững lại Diệp thành đang đóngchặt cửa, nhìn rồi lại nhìn, tựa hồ thoáng si ngốc. Hồi lâu mới trấntĩnh lại, ra lệnh cho hữu quân thiết kỵ quy hàng đối phương, xuống ngựagiải giáp.
Trên môi chàng bỗng nhiên hiện ra nụ cười bi thảm.
° ° °
"Điện hạ, người nói... Thất hoàng tử có thể hàng Vĩnh Lân Vương hay không?". Phía trên Diệp thành, trong đám người đang theodõi cuộc chiến, Thiệu Quân nhịn không được phải mở miệng hỏi, khi nhìnthấy kỵ mã vận áo bào trắng chậm rãi đi hướng sang phía mấy vạn đạiquân.
Từ Phủ Ngôn không lên tiếng, nhưng trong đáy mắt đã có nét vui mừng.
Thừa Đức thái tử thần sắc bất động, thản nhiên nói "Thất đệ là kẻ có thểchết chứ quyết không bị nhục" Hắn nhìn sang đại kỳ ở bên doanh địch, ánh mắt lạnh lẽo "Huống chi, tên Vĩnh Lân Vương này đúng là kẻ súc sinh.Khi Ly quốc bắt đầu nội loạn, Hinh Ninh mẫu hậu đã chết trong tay hắn".
Nói đến cái chết của mẫu thân, kẻ thanh sắc bất động như Thừa Đức thái tử cũng không khỏi nghiến răng.
Hồi đó Tứ hoàng thúc phát động biến loạn trong nội cung... chỉ có TuyếtNhai cùng hắn trốn thoát, các Hoàng tử ở hậu cung đều bị giết sạch,đương nhiên mẫu hậu của họ cũng bị giết trong đám loạn binh.
"Kìa, hắn đang làm gì thì phải, có phải muốn giải giáp đầu hàng?" Thiệu Quânthấy chiến trường bên kia có một kỵ binh đơn độc quay lại nhìn lên đầuthành, không tự chủ nổi phải cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt sắcbén của Tuyết Nhai.
Thái tử Thừa Đức cũng thấy bào đệ quay ngựa nhìn lại, nhưng hắn không thèm quay đi để tránh ánh mắt của Nhan Bạch.
"Hắn ta mang tâm tử chiến, nhưng không muốn trăm thiết kỵ đi theo chôn cùngthôi" Thái tử bật lên một tiếng thở dài, lông mày cau lại nghiêm nghị,thấy ánh mắt khó hiểu của Thiệu Quân, đột nhiên cười "Không thể lý giảiTuyết Nhai giống như người khác. Hắn quá mạnh mẽ. Từ thuở nhỏ, hắn đãquá mạnh mẽ..."
° ° °
"Này! Ngươi, đừng có sững ra như thế, mau xuống ngựa, đem vũ khí khôi giáp bỏ xuống" Tên giáo úy vừa điến tiếp nhận nhằmchàng hét lớn.
Lời nói đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng.
Cánh tay Nhan Bạch đã nắm chặt lấy bả vai của hắn từ lúc nào "Rắc" mộttiếng, rõ ràng đã vặn gãy cổ hắn, thuận tay đoạt luôn cây trường mâutrong tay viên giáo úy, lật tay tiện giết chết một tiền phong kỵ binhcủa Vĩnh Lân Vương.
"Vĩnh Lân Vương, muốn ta hàng ngươi chăng? Cứ mơ đi" Vị tướng lãnh trẻ tuổi vận áo bào trắng bỗng ngửa mặt lên trờicười to, hướng thẳng vào vị trí thống soái trên chiến xe giữa đoàn quân. Chàng vừa động, đám binh sĩ chung quanh lập tức khép lại vây kín nhưrừng, không đếm xuể có bao nhiêu trường thương đoản tiễn đang chĩa thẳng tới.
Nhan Bạch thúc ngựa vừa lao đi vừa chiến đấu, liên tụcgiết chết hơn mười binh địch, nhưng tại đây có tận mấy vạn quân, thươngvong trong giây lát đã được bổ sung, chàng chỉ thấy binh khí đao kiếmtrước mắt vô cùng vô tận, chém chết vô số vẫn không xuể...
Cao giọng gào thét tấn công, bộ binh lập tức hòa cùng kỵ binh.
Áo bào trắng của chàng phủ đầy máu tươi, nhìn vào ghê người.
Tuy nhiên, chàng vẫn nghiến chặt răng, liên tục giết người đoạt mã, lướtqua đao tiễn nhắm thẳng tới trung quân - Vĩnh Lân Vương. Cho dù máuvăng ba thước, cuối cùng chàng cũng phải cắm phập được trường kiếm vàotim cừu nhân.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh tà dương đỏ như máu xuyên thấu qua bầu trời mù mịt khói bụi, khung cảnh thảm liệt khôn tả.
Đại quân trùng trùng kéo tới, trận thế mãi không thay đổi, Nhan Bạch cảmgiác thể lực đang dần suy kiệt. Mồ hôi với máu tươi cùng hòa quyện nhauchảy dài xuống trán, chàng cảm giác binh khí trong tay càng ngày càngnặng, địch nhân trước mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Thế nhưng, như có chiến thần phù hộ, vị tướng quân đơn thương độc mã đang mở một đường máu lao đi.
"Làm sao mà hắn có thể cầm cự lâu đến như vậy?" Từ Phủ Ngôn nhíu mày vuốtrâu, nhìn xuống tình thế phía dưới chân thành, tỏ ra lo lắng.
"Võ công của Thất đệ kinh người, trong trăm vạn quân có thể lấy thủ cấpđịch dễ như phẩy tay, muốn giết hắn, nói thì dễ mà làm thì khó?" Thái tử Thừa Đức nhìn vào huynh đệ của mình, ánh mắt vừa có phần khâm phục, vừa chán ghét "Chẳng qua khổ chiến lâu như vậy, hắn có cầm cự thì cũngchẳng được lâu"
"Nhưng ngày hôm nay muốn hắn phải chết" Từ tháiphó nhìn lên mặt trời, tính toán thời gian. "Chỉ sợ trời tối, quân địchthu binh, Hoàng tử Tuyết Nhai nhân cơ hội đó thoát thân, như vậy đại sựhỏng cả"
Thái tử Thừa Đức rùng mình, ánh mắt đột nhiên trở nhiêngấp gáp "Đúng! Nếu quân của Vĩnh Lân Vương không giết được hắn, thì nhưthế nào?"
Từ thái phó gật gật đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng "Có lẽ... chúng ta có thể giúp Vĩnh Lân Vương một tay".