Đôi khi sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau. Nó giống như một người chờ đợi đến ngồi trên chiếc xích đu ấy; như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối; như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi, bất cứ điều gì cũng cam tâm.
Có người nói nơi này là âm tào địa phủ, loại người như chúng ta đúng là quỷ tốt trong điện Diêm La, nói linh tinh, rõ ràng là linh tinh mà! Đây là người không biết về chúng ta, vu oan cho chúng ta. Loại thành kiến và hiểu nhầm này khiến chúng ta mệt nhọc, khiến người tận trung với cương vị công tác vô cùng đau đớn.
Nam chính vốn dòng dõi quan chức nhưng không phải vương hầu, xuất thân thế gia nhưng lại không phải cao môn, chỉ là một kẻ đứng đầu Lục Phiến Môn. Hắn vốn định cứ thế ôm cái bát sắt từ thời tổ tiên truyền xuống không ngờ gặp phải một tên lừa đảo dẫn tới một nơi khác. Chuyến đi này một đi khó có ngày trở về. Cũng kệ đi, nước mắt giai nhân đã đổ xuống, vì một chữ tình éo le suốt bao năm nhân gian cõi thế đã từng. Câu chuyện rồi sẽ đi về đâu giữa dòng đời bộn bề lo toan, khó khăn không thể nào lường trước được?
Bình luận truyện