Hạ thân Lê Cảnh Trí bị rách, đã được các bác sĩ chữa trị, chỉ là tạm thời không thể quan hệ giường chiếu. Tuy nhiên cô lại sốt cao không hạ, tình huống có chút khó khăn. Y tá cầm một ống tiêm, rút một ít máu trên cánh tay cô.
“Lấy máu làm gì?” Vừa quay đầu lại, thấy Lăng Ý vẻ mặt đen sì đứng sau lưng, y tá có chút sợ hãi trả lời:”Phu nhân sốt đến bốn mươi độ, hơn nữa, âm đạo bị xé rách…. Sốt cao sẽ khiến bị nhiễm trùng, chúng tôi chỉ xét nghiệm kiểm tra thôi.” Lăng Ý khoát tay một cái, để y tá rời đi.
Hắn đứng bên giường nhìn thấy sắc mắt trắng bệch của cô, trong lòng nhói đau. Ban đầu hắn cố tình giữ cô lại chỉ muốn trừng phạt người phụ nữ này nhưng chẳng biết từ bao giờ hắn bắt đầu chú ý nhất cử chất động của cô, để cô chiếm giữ một vị trí trong lòng hắn…. Hắn cứ nghĩ bản thân có thể cầm lên được thì buông xuống được, nhưng cho dù hắn biết cô cùng Giang Tây Long lên giường với nhau, hắn cũng chẳng thể buông tay cô, hắn thật sự không làm được.
Hắn ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay cô, vuốt nhẹ,”Mặc dù biết em cùng Giang Tây Long xảy ra quan hệ, tôi vẫn không thể buông tay em. Trên người em có ma lực gì khiến tôi trầm luân như vậy, tôi chẳng thể nào kiềm chế chính bản thân mình trước em.”
Trên giường, người phụ nữ vẫn nằm yên như thế, hai mắt nhắm chặt. Cho dù đang ngủ, lông mày của cô vẫn nhíu lại một chỗ,”Lần này chúng ta cứ như thế bỏ qua đi.” Chuyện như ngày hôm nay chắc chắn sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa. Hắn sẽ giữ chặt cô bên người, nhìn chằm chằm, trừ hắn ra, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể đến gần cô. Cô, chỉ có thể là của riêng một mình hắn. Cô phạm lỗi, hắn có thể tha thứ. Nhưng Giang Tây Long dám chạm vào cô, hắn không thể bỏ qua được. Giang gia cũng phải trả giá thật đắt…
Lê Cảnh Trí ngủ một đêm. Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, trong phòng có thêm hai hộ lí, nói là Lăng tổng cố ý tuyển tới chăm sóc cô, nhưng hắn vẫn không xuất hiện. Cô cười nhếch miệng, có lẽ qua lần này Lăng Ý đã chơi chán rồi. Chuyện xảy ra ở trên xe, cho dù là ai cũng không thể chịu đựng sự sỉ nhục lớn như vậy. Sự tức giận của hắn đều đã phát tiết ra ngoài hết rồi chứ? Sau đó thì thế nào, cho rằng cô phản bộ hắn, ly hôn? Hay là tiếp tục giữ cô lại, dày vò cô.
Lê Cảnh Trí nghiêng đầu nhìn về phía cửa không nói lời nào. Hiện tại đã là cuối thu, những chiếc lá vàng chậm rãi rơi xuống. Cô cảm thấy bản thân cũng giống như những chiếc lá này rồi cũng sẽ từ từ mục nát.
Hộ lí thấy cô tỉnh lại, rót một cốc nước để ở đầu giường rồi ra ngoài gọi bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra một lần, nói đã qua cơn sốt tuy nhiên vẫn chưa dứt hẳn, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, sẽ mau chóng khỏe lại. Lê Cảnh Trí không có phản ứng gì, yên tĩnh để họ kiểm tra.
Bởi vì đây là phòng bệnh VIP nên cứ cách nửa tiếng sẽ có y tá đến đây kiểm tra phòng, để phòng ngừa có chuyện xảy ra. Y tá nhìn cô bằng ánh mắt kì quái. Hai lần trước cô không dám xác định, sau nhiều lần, cô mới thấy rõ, các cô ấy nhìn mình bằng ánh mắt coi thường, đúng chính là coi thường. Loại ánh mắt này cô không thể quen thuộc hơn, lần trước cô bị một đám nhà báo vây quanh, họ cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Cô chống tay hỏi y tá đang thay thuốc cho mình:”Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng cô khàn khàn.
Cô y tá kinh ngạc nhìn cô:”Chuyện bản thân cô làm, cô lại còn không rõ?”