Tình yêu, đau đớn như thế, nhưng lại chẳng có cách nào buông bỏ được. Vương bàn tay ra chạm đến phía trước, cái thứ tình yêu đó, tại sao lại vô hình như thế, nhưng vẫn có thể khiến cho trái tim của con người ta đau đớn như bị dao đâm? Dưới làn tuyết trắng, người con gái ấy vẫn nở nụ cười, rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời, đẹp giống như một thiên thần bị lạc lối ở nơi trần thế. Một tiếng súng, giết chết một sinh mạng. Đau lòng là thế, cô vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Kết thúc cũng được, chết rồi cũng được, để cô có thể thỏa mãn mà an lòng. Trái tim cho dù có đau đớn đến mấy, đến khi không còn tri giác, cũng sẽ không phải chịu đựng những nỗi đau đớn đến khắc cốt ghi tâm.
Nụ cười đó, đẹp nhưng thê lương. Ánh mặt trời đó, rực rỡ nhưng lại quá chói mắt. Ánh mắt đó, vừa như tố cáo, nhưng lại nồng đậm tình yêu thương. Cô nhìn người đàn ông mà cô yêu hơn cả sinh mệnh đó, không oán, không hối, vẫn thản nhiên nở nụ cười. Lạnh lẽo, đau lòng, thê lương... Nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, cô ngã trên nền tuyết, từ từ cảm nhận sự đau đớn đang lan tỏa đến khắp tứ chi. Một phát đạn, kết thúc tất cả mối nhân duyên.
Bình luận truyện