Tôn Huệ không biết vì sao nàng có thể như vậy mà xuyên qua đến cổ đại, hơn nữa còn xuyên thành một tiểu oa nhi, cuộc sống trẻ nhỏ quả thực nhàm chán. Có điều, căn nhà này cũng không đến nỗi tệ lắm, phụ thân so với nữ tử lỗ vốn như nàng rất mực yêu thương, thời gian rảnh còn có thể cùng nàng chơi đùa.
Tôn Huệ cho rằng, đời này sẽ an an ổn ổn trải qua, nhưng rất hiển nhiên ông trời không an bài như thế. Đời người sao có thể sống trôi chảy, năm nàng sáu tuổi, phương Bắc khô hạn, đất đai Đan châu nứt nẻ, không thu hoạch được một hạt thóc nào, hơn nữa lương thực triều đình cứu tế chậm chạp chưa phát. Toàn gia chạy nạn, phụ thân chết đi, nương xem như người quyết đoán, đi tới phía nam sau đó gả cho một người không có vợ.
Thê tử của kế phụ, khó sinh mà chết, bỏ lại con gái năm tuổi, em trai một tuổi. Mẫu thân Tôn Huệ, cũng xem như là vợ kế, lúc đầu đối xử với hai đứa bé không tốt, tiền bạc giữ chặt không buông. Bởi vậy, bị rất nhiều người chỉ trích, Tôn Huệ chính là trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy. Nghĩ qua một chút cũng đủ lý do để ngẩng mặt lên trời đòi công đạo rồi!
Bình luận truyện