Trans: Trà Hoa Nữ
Beta: Mel
“Về rồi sao, đi chơi thế nào?” Vừa trở về phòng bệnh liền nghe thấy tiếng ái muội của mẹ Lãnh, nụ cười trên mặt Cố Dĩnh Nhi liền trở nên cứng ngắc.
Dì có thể đừng lộ liễu như vậy, hơn nữa đương sự vẫn ở chỗ này, dì không thể chờ người đi rồi mới hỏi sao.
“Mẹ cháu đâu rồi dì?” Cố Dĩnh Nhi cười, chuyển đề tài.
Nếu mẹ cô ở đó chắc chắn sẽ là người đầu tiên lải nhải, lúc này không nghe tiếng chắc là có việc phải đi rồi.
“Mẹ con vừa mới nhận cuộc gọi đã đi rồi." Mẹ Lãnh đỡ Cố Dĩnh Nhi khỏi xe lăn, không quên liếc xéo đứa con trai đơ như khúc gỗ bên cạnh, “Dì có việc cần phải đi, để Mộ Dương ở lại chăm sóc con nhé!”
Thân mình Cố Dĩnh Nhi cứng đờ
Để núi băng này ở lại với cô, không nhầm phải không?
Anh ta nửa ngày cũng không nói một câu, ở cùng cô? Chán chết mất!
“Không cần đâu ạ!” Cô cũng không muốn bị lạnh chết.
“Không có gì, thời gian gần đây Mộ Dương không có việc gì ở công ty, ở chỗ này với con nhiều hơn cũng được, vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm nhiều là chuyện tốt!” Mẹ Lãnh không đợi hai người mở miệng liền quyết định luôn, “Vậy nha, buổi tối dì sẽ đến thăm con.”
Nói xong liền đi như thể sợ hai người cự tuyệt, để lại hai người, hai mặt nhìn nhau.
“Dì đừng như vậy mà...” Chờ tiếng bước chân biến mất, Cố Dĩnh Nhi cởi áo khoác của Mộ Dương để sang một bên, giải thích, “Lát nữa anh có việc gì cần thì cứ đi đi, em cần gì sẽ gọi hộ lý.”
Người đàn ông như vậy chắc chắn là rất kiêu ngạo, lại còn lạnh nhạt, muốn người này cưới một người con gái bị mù, còn không có tình cảm là chuyện không có khả năng.
“Không có việc gì, lát nữa em lại muốn đi dạo một chút không, hôm nay tôi có thời gian.” Lãnh Mộ Dương nhìn khuôn mặt quen thuộc như trong trí nhớ, cảm thấy có gì đó không giống nhau, đối với Cố Dĩnh Nhi mỏng manh lại trong trẻo hiện giờ, có một số lời nói không chịu khống chế mà thốt ra.
“Thật sao?” Cố Dĩnh Nhi vừa nghe thấy có thể ra ngoài chơi, cả người liền như được tiếp thêm sức lực, không quan tâm dù người đi cùng cô là một núi băng.
"Ừm.” Lãnh Mộ Dương gật đầu, nhưng nhớ ra Cố Dĩnh Nhi không thấy được nên thấp giọng lên tiếng.
“Tuyệt!” Cố Dĩnh Nhi vui vẻ nhảy lên, quên mất tình trạng hiện tại của bản thân hiện tại như thế nào, cùi chỏ liền đập ngay vào tủ bên cạnh giường bệnh, sau đó là một thảm cảnh.
“Úi da..." Cơn đau khiến Cố Dĩnh Nhi ầm ĩ kêu lên.
“Em không sao chứ” Lãnh Mộ Dương tiến lên nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô gái, trong lòng vừa buồn cười vừa lo lắng.
Người này sao lại ngốc như vậy, vừa rồi còn đang sờ soạng, đỡ tủ đi, lúc này liền đập vào tủ.
“Không sao đâu!" Cố Dĩnh Nhi nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau đớn, xua tay, nhưng chính việc này lại làm tay cô va vào ngăn tủ phía trên, lần này mặc dù không kêu ra tiếng, nhưng cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Hôm nay cô thật là xui xẻo mà, liên tiếp xảy ra chuyện, lại còn xảy ra trước cái núi băng này.
Lãnh Mộ Dương nhìn bộ dáng của cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, vốn dĩ khuôn mặt vô cùng đẹp liền trở nên linh động, băng tuyết tan chảy, hẳn là vậy.
“Em thay quần áo trước, anh có thể chờ em ở bên ngoài một chút không?” Cố Dĩnh Nhi không muốn làm thêm trò cười cho người đàn ông này, liền nói. Cô đã biết cách bài trí của phòng này từ lâu rồi, không nhìn thấy cũng không sao, nhưng hôm nay cô vui đến mức độ quá mất mặt.
Lãnh Mộ Dương không lên tiếng, nhưng bước chân đã dần đi xa, nghe thấy âm thanh khép cửa, bản chất của Cố Dĩnh Nhi liền lộ ra.
“Tên đầu gỗ xấu xa, ai bảo mày đụng tao, ai bảo hả!!!” Như đứa trẻ đá vào tủ mấy cái, nhưng mà hiện thực thật bi thương, cô quên mất là mình chỉ đi dép lê, còn chưa hết giận, bây giờ, ngay cả chân cũng đau.
“Ôi!" Cố Dĩnh Nhi khom lưng ôm cái chân đau của mình, cả người vo tròn thành 1 cục, trong lòng tự tát mình.
Thật là ngu quá đi!
Lãnh Mộ Dương đứng ở hành lang nghe hết từng tiếng động trong phòng của cô gái nhỏ, không nhịn được bật cười, tiếng cười trầm thấp truyền vào không khí xung quanh, khiến các y tá đi qua không khỏi đỏ mặt, nhìn thêm vài lần.
Lãnh Mộ Dương đã quen với loại sự tình này, sớm không thèm để ý, không nói gì, chỉ là làm mặt lạnh.
Động tác của Cố Dĩnh Nhi không nhanh không chậm, việc mặc quần áo lúc miệng vết thương còn chưa tốt đã làm qua rất nhiều lần, quần áo bên trong tủ mẹ cô cũng đã phối sẵn rồi, chỉ cần mặc là được.
Sau 10 phút.
“Chúng ta đi thôi!” Giọng nói hưng phấn truyền đến tai Lãnh Mộ Dương cùng với tiếng đóng cửa.
Lãnh Mộ Dương quay đầu liền thấy một thân lông xù, Cố Dĩnh Nhi vốn dĩ là một cô gái nhỏ xinh, hiện tại cả khuôn mặt đều bị cái mũ lông xù bao lại, cô không mặc nhiều quần áo lắm, nhưng đều là loại choàng lông thế này, vậy nên cả người nhìn như một quả bóng.
Đáng yêu. Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lãnh Mộ Dương.
“Lãnh Mộ Dương, anh còn ở đó không?” Cố Dĩnh Nhi nghĩ rằng Lãnh Mộ Dương đã đi rồi, vẻ hưng phấn trên mặt đột nhiên tối sầm lại, cô cảm thấy rất buồn, giống như một chú chó con bị bỏ rơi vậy.
“Tôi ở đây, đi thôi.” Lấy lại tinh thần, Lãnh Mộ Dương liền duỗi tay nắm lấy tay Cố Dĩnh Nhi, bàn tay to lớn dễ dàng bao lại bàn tay nhỏ của cô.
Anh ta... anh ta... anh ta dám dắt tay mình.
Lần đầu tiên cô cùng người khác phái đi gần nhau như vậy.
“Anh có thể buông tay em ra không?” Cố Dĩnh Nhi vùng vẫy nhưng không thoát được.
“Mắt em không nhìn thấy, như vậy tiện hơn.” Lãnh Mộ Dương nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt Cố Dĩnh Nhi, cười nói, giọng nói trở nên không còn lạnh lẽo, Cố Dĩnh Nhi lúc này mới phát hiện giọng nói của anh ta thật dễ nghe.
“Chúng ta là bạn bè, hiện tại em không tiện, tôi nên chiếu cố em mới đúng!” Lãnh Mộ Dương lại nói thêm.
“Có cái rắm!”
Cố Dĩnh Nhi hiện tại hận không kéo người nam nhân này xuống tát vào miệng.
Tại sao sáng nay thấy tôi sờ soạng tìm giày một cách đáng thương anh không giúp, lúc này mới chiếu cố? Còn không phải là thấy cô không còn thích hắn, trong lòng buông được gánh nặng bèn chọn cách làm bạn bè rẻ tiền này, hừ.
Lãnh Mộ Dương đương nhiên không biết trong lòng Cố Dĩnh Nhi nghĩ gì, nhưng thấy cô liên tục thấy cô thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, giống như chơi rất vui. Anh lập tức liền nghĩ, hôm nay đến đây chơi quả là sự lựa chọn không tồi. Ít nhất đã nhìn thấy biểu cảm sinh động của cô ấy.
- ----------- Ngoài lề ------------
Mỗ Lương (cười gian trá): Bạn có nghĩ rằng một ngày nào đó bạn sẽ rơi vào tay cô ấy không?
Lãnh Thiếu:...
Mỗ Lương: Bạn có hối hận không?
Lãnh Thiếu: Tại sao lại hối hận? Nếu tôi không đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy còn có thể nhớ đến tôi sao?
Mỗ Lương: Có phải như vậy là quá quỷ quyệt rồi không?
Cố Dĩnh Nhi: Giờ ngươi mới biết à, nhanh đổi người cho lão nương!
- -------------------------------
Đột nhiên phát hiện ra kịch nhỏ thế này thật đáng yêu, cho nên quyết định không ngừng cố gắng, có thời gian liền đăng chuyện 2 người lên, các bạn gái nếu vừa lòng theo dõi đi.
/////
Lời của Mel: Khai hố mới update 4 chương! Cuối tuần lại có thêm 2 chương mới nữa nhé!
Hy vọng các tiểu khả ái sẽ yêu thích bộ truyện này (♥ω♥) ~♪