Trong phòng ngủ, đèn lớn vẫn chưa mờ, đèn tường tinh xảo trên vách tản ra ánh sáng màu trắng nhạt. Tô San tựa nửa người trên giường, một chân không an phận khoát lên mép giường. áo ngủ bằng tơ từ trên đùi nàng chảy xuống, lộ ra da thịt trong suốt, dưới ngọn đèn màu trắng nhạt chiếu xuống, làm cho người ta cảm thấy một loại hấp dẫn vô hình.
Tựa hồ không ý thức được vé mặt cùng tư thế của mình lúc này mê người đến cờ nào, Tô San cũng không thay đổi tư thế, mà là hồi tường đến cuộc nói chuyện đêm nay cùng dì Điền, nghĩ tới chỗ xấu hổ, chi cảm thấy cả người một trận nóng rực, mị thái thể hiện thật rõ không thể nghi ngờ.
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng. Trần Phàm nhìn thấy ngọn đèn màu trắng nhạt cùng dáng vóc hấp dẫn của Tô San, nhưng trong lòng cũng không xúc động như trước, vẻ khô nóng trong bụng cũng như bị nước lạnh dập tắt.
Bởi vì...một màn trước mắt này, làm hắn nhớ tới cách đây không lâu, vị thượng hạng hôn thê này dùng sắc đẹp câu dẫn hắn tiến vào phòng ngủ lần đầu tiên, lại đi giấu kéo Ngay dưới gối nằm.
Tô San vốn đang hồi tường lại cuộc nói chuyện với dì Điền, nghe được thanh âm cửa mờ, nhất thời quay về trong hiện thực, theo sau nhìn thấy Trần Phàm giống như làm kẻ trộm, thật cân thận đi vào phòng, cũng không hướng chính mình đi tới, không khỏi sửng sốt.
- Đồ ngốc, anh đứng nơi đó làm gì? Lại đây.
Sau thoáng ngây người, Tô San lại cảm thấy được Biểu hiện của Trần Phàm lúc này có chút buồn cười, bèn cười duyên hướng Trần Phàm vẫy vẫy tay.
Từng bị mắc mưu một lần. Trần Phàm làm sao lại dễ dàng tiếp tục bị gạt gẫm?
Nhìn bộ dáng vẻ mặt mị thái của Tô San. Trần Phàm cũng không nhúc nhích, ánh mắt không ngừng quét nhìn dưới gối nằm, cười khan nói:
- Ngô, lão bà, bây giờ đã muộn, cô có việc gì cứ nói thăng đi.
- Trần Phàm, tôi làm cho anh sợ hãi đến như vậy sao?
Làm như nhìn ra Trần Phàm không muốn lại gần. Tô San nhịn không được cau mày, tâm tình tốt đẹp nhất thời trở nên có chút không xong.
Trần Phàm khe khẽ thở dài:
- Lão bà, xin tha thứ tôi nói thật, tình cảnh này làm cho tôi nhớ tới một màn của thời gian trước. Tục ngữ nói, một lần bị rắn cắn, ngày hôm đó tôi thiếu chút nữa bị cô dọa thành bệnh liệt dương, ai biết hôm nay cô có muốn lấy ra cây kéo sắc bén kia nữa hay không.
Bệnh liệt dương?
Ngây người nghe được hai chữ này, Tô San không khỏi ngẩn ngơ, theo sau gương mặt càng thêm rõ ràng ửng đò, giống như rượu đò, muốn chảy ra nước.
Trong đầu hiện ra một màn ngày hôm đó, Tô San cũng nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói:
- Trần Phàm, chuyện ngày hôm đó là tôi không đúng, anh đừng để trong lòng. Hôm nay tôi muốn anh đến phòng ngủ của tôi, là muốn nói chuyện với anh một chút, mặt khác...
Nói tới đây, Tô San xấu hổ cúi đầu, theo sau lại lấy hết dũng khí, nhưng cũng không dám nhìn Trần Phàm, mà là lấy tay vò vò mép áo ngủ, dùng thanh âm cơ hồ nghe không rõ nói:
- Mặt khác tôi đã nghĩ qua, chúng ta đã đính hôn, tựa hồ...tựa hồ có thể ngủ cùng một chỗ...
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời Tô San. Trần Phàm không khỏi sửng sốt.
Mà Tô San nói xong lời này, giống như bị hư thoát, lại ngồi xuống giường, thân mình nhẹ nhàng run rẩy không nói, dù là hai tai cũng đều đò lên, dưới ngọn đèn chiếu xuống, làm kẻ khác mơ màng.
Do dự một chút, Trần Phàm hướng Tô San đi tới.
Nghe được tiếng bước chân nặng nề, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Trần Phàm cách mình ngày càng gần, trái tim Tô San kịch liệt nhảy mạnh, một loại cảm giác khẩn trương tràn ngập trong lòng nàng. đồng thời với khấn trương, lại còn có một tia khát khao.
Thời gian giống như đang dừng lại ờ một khắc này, Tô San khẩn trương ngừng thở.
Bàn tay thô dày che kín vết chai chậm rãi sờ vào trên trán Tô San, cùng lúc đó lời
nói của Trần Phàm cơ hồ làm Tô San hòng mất vang lên:
- Di, không phát sốt a...
Phát sốt?
Bên tai vang lên hai chữ này, thần kinh buộc chặt của Tô San đột nhiên thả lỏng, thân mình kịch liệt chấn động, ngẩng đầu, hung tợn nhìn Trần Phàm, phảng phất như muốn dùng ánh mắt đem Trần Phàm oanh giết:
- Trần Phàm, anh...
Tựa hồ đoán được Tô San muốn bão nổi. Trần Phàm không đợi Tô San phát tác, lập tức lui về phía sau một bước, sau đó giả vờ ngáp một hơi, nói:
- Ngô, lão bà, thời gian không còn sớm, tôi không chịu được, đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai nói.
Nói xong Trần Phàm không đợi Tô San đáp lời, lòng bàn chân như nhấn ga, trực tiếp chuồn ra khỏi phòng.
Nhìn bộ dáng vô sỉ của Trần Phàm, bên tai vang lên lời nói khiến kẻ khác nghiến răng của hắn. Tô San tức giận đến cả người run lên.
Nhưng mà cùng lúc này, biểu diễn tràn ngập rung động trên sân khấu đêm nay của Trần Phàm, cũng tiếng tru thê lương hiện lên trong đầu nàng, làm thân thể mềm mại của nàng kịch liệt chấn động, tia bất mãn cùng tức giận trong lòng nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Trần Phàm, anh không thể trở trước mặt tôi biểu hiện ra sự chân thật của anh sao?
Khi Trần Phàm sắp chạy ra khỏi phòng, thanh âm của Tô San đột nhiên vang lên.
Nghe được lời này của Tô San, bước chân Trần Phàm trong nháy mắt dừng lại, trong lòng không khỏi chấn động.
Nhìn thấy bước chân Trần Phàm dừng lại. Tô San nhịn không được đứng dậy, nhẹ nhàng đi về hướng Trần Phàm.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên tai Trần Phàm không ngừng, hắn cũng không quay đầu lại, mà hơi nhíu mày, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, biểu tình hi hi ha ha trước đó không còn sót lại chút gì.
Đột nhiên, hương thơm đặc hữu của thiếu nữ từ phía sau truyền đến, dũng mãnh tràn vào trong mũi Trần Phàm, nhưng không gợi lên lửa dục của hắn.
Theo sau Ngay khi Trần Phàm dự định xoay người, Tô San đi tới sau lưng Trần Phàm, đưa cánh tay ngọc ôm lấy Trần Phàm, cả người trực tiếp dán sát người hắn, khuôn mặt dán vào lưng hắn nhẹ nhàng ma sát. đồng thời nhỏ nhẹ nói:
- Trần Phàm, tôi đã biết, người khiêu vũ cuối cùng đêm nay chính là anh.
Cảm giác được thân thể mềm mại nhu nhược phía sau, cùng với hai ngọn núi đè ép, trong bụng Trần Phàm chợt khô nóng, rồi đột nhiên dâng lên, bất quá trước lực khống chế cường đại của hắn, vẻ khô nóng kia rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trên mặt cũng không có chút tà niệm.
Trong lòng ngầm thở dài, Trần Phàm rất rõ ràng, hơn phân nữa là Lý Dĩnh đem tin tức nói cho Tô San.
Không suy nghĩ vì sao Lý Dĩnh lại lật lọng, cũng không phủ nhận lời Tô San. Trần Phàm nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô San, hơi dùng sức, trực tiếp tách ra sau đó xoay người, nhìn khuôn mặt mê người của Tô San, cười khổ nói:
- San San, tôi không phải cố ý giấu diếm cô...
Không đợi Trần Phàm nói xong. Tô San trực tiếp vươn tay, ngăn Ngay miệng Trần Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Trần Phàm, tôi cũng không muốn biết vì sao anh phải giấu diếm tôi, tôi chỉ muốn biết quá khứ của anh.
Quá khứ?
Ngây người nghe được hai chữ này, khóe mắt Trần Phàm kịch liệt nhảy lên.
Không! Trần Phàm cau mày, tựa hồ đang lo lắng có nên nói cho Tô San nghe hay không.
Nhìn thấy bộ dáng can mày của Trần Phàm. Tô San nhẹ giọng nói:
- Trần Phàm, tôi thừa nhận Ngay từ đầu, tôi thật chân ghét anh. đó là một sự chân ghét phát ra từ sâu trong nội tâm. Bởi vì...cho tới nay, vị hôn phu như anh, liền Giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng tôi, mang đến áp lực mà tôi không hiểu nổi. Dưới áp lực, tôi vô hình trung đối với người khác giới sản sinh một loại cảm xúc bài xích mãnh liệt. Mà vì tôi muốn phản đối hôn sự này, từng cãi nhau với cha mẹ tôi, thậm chí còn rời nhà ra ngoài ờ. Nhưng hết thảy chăng thấm vào đâu, vô luận là mẹ của tôi từ nhỏ vốn yêu thương tôi, hay là cha tôi vẫn luôn nghiêm túc với tôi. đều trịnh trọng nói cho tôi biết, đời này tôi nhất định phải làm vợ của anh. đây là số mạng, không thể thay đổi.
- Khi hết thảy phản kháng đều phí công vô ích sau một thời gian, tôi cơ hồ mỗi tối nằm trên giường đều không kìm lòng được mà khóc, tôi cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là cảm giác rất ủy khuất. Rất nhiều lần, tôi cũng từng tự hỏi mình, tôi dựa vào cái gì kể từ khi sinh ra, liền phải gả cho Trần Phàm anh? Mà mỗi một lần khóc, tôi càng chân ghét anh thêm một tầng...Nói tới đây, Tô San tựa hồ lâm vào trong hồi ức, thân thể mềm mại nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy lên, trước mắt hiện ra một mảnh hơi nước, bộ dáng nhìn thật đáng thương.
Một mặt yếu ớt của Tô San, làm sắc mặt Trần Phàm thật khó coi, cho tới nay, sự tự trách cùng áy náy che giấu thật sâu trong nội tâm giống như một cây dao sắc bén. đâm vờ nát nội tâm dơ bẩn của hắn. đau đớn không thôi.
- Tô San, cô nói rất đúng, cô không có nghĩa vụ phải gả cho một người không thuộc về thế giới này như tôi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm Trần Phàm khàn khàn nói:
- Tôi biết, cô là bị áp lực của cha mẹ, mới không cam lòng mà chịu đáp ứng ờ cùng một chỗ với tôi. Cô yên tâm, từ nay về sau, tôi sê không tiếp tục xuất hiện trong sinh hoạt của cô, còn về phần cha mẹ cô, tôi sẽ đi nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không trách cô.
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm nói lời này, thân thể Tô San run rẩy thật mạnh, lập tức như cố gắng giải thích điều gì.
Không đợi Tô San mở miệng. Trần Phàm lộ ra dáng tươi cười, cười đến có chút chua xót:
- Tô San, tôi quả thật không có tư cách ở chung một chỗ với cô, cô thuần khiết giống như thiên sử, mà tôi dơ bẩn như nước thối trong cống ngầm. Chúng ta ờ chung một chỗ vốn là sai lầm.
Dứt lời, Trần Phàm Ngay tại chỗ quay đầu.
Liền muốn rời đi sao?
Phải không, do chính mình chung quy không thuộc về thế giới này.
vẫn là trở lại thế giới dơ bẩn hắc ám kia đi, nơi đó mới là nơi tốt nhất cho mình thuộc về.
Dưới ánh đen, bước chân Trần Phàm nhìn như kiên quyết, trên thực tế lại xen lẫn một tia không muốn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hơn một tháng ở chung, hắn đã dần dần thói quen mỗi ngày cùng Tô San tranh cãi, cũng đã thói quen mỗi lúc trời tối đúng giờ trở về ngôi nhà thuộc về hắn và Tô San.
Mà sự hờn dỗi của Tô San, tính cách hiếu chiến cố chấp, giống như dòng suối nước trong suốt, rửa sạch sự dơ bẩn trong nội tâm của hắn. để cho hắn dần dần rời xa vực sâu hắc ám, dần dần đi hướng quang minh. Tô San tồn tại, ngôi nhà này tồn tại. để cho hắn cảm giác mình không phải là một gốc xương rồng hoang vu, không hợp cùng thế giới này.
Trong khoảng thời gian này tới nay, hắn đang thích loại cảm giác này đồng thời cũng vì sự ích ký của mình mà cảm thấy áy náy - Bóng tối cùng sự dơ bẩn trong lòng mình, cuộc sống từng thối nát không chịu nổi, mà Tô San lại thuần khiết như một thiên sử, sự trong veo của nàng Giống như không trung cũng dãy Himalaya. Chính mình không có tư cách ờ chung một chỗ với cô gái như vậy, càng không thể làm bẩn nàng.
Nhưng trong lòng đối với ngôi nhà này đã sản sinh một tia lưu luyến, làm cho Trần Phàm lựa chọn ích kỷ, đồng thời cũng kiệt lực che giấu, không hi vọng Tô San hiểu biết quá khứ của mình...
Nhưng khi lần đầu tiên hôm nay Tô San nói ra lời trong nội tâm. Trần Phàm đột nhiên cảm giác được, bởi vì sự ích kỷ của mình mà đối đãi Tô San như thế. điều này thật quá không công bình.
Thân thế Tô San hắn biết rõ, cô bé này đã đủ khổ sở, nàng hẳn nên có cuộc sống hạnh phúc, hưởng thụ năm tháng thanh xuân dâng trào.
Trong đầu hiện lên tất cả chuyện này, Trần Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại, tia lưu luyến trong lòng bị một con dao chặt đứt, không còn sót lại chút gì.
Nhìn bóng lưng trống trải kia, cảm thụ được sự cô độc toát ra, nước mắt giống như chuỗi trân châu lướt qua trên gương mặt Tô San, nàng nắm chặt hai tay, tê tâm liệt phế hô to:
- Trần Phàm, anh là đại lừa gạt, anh từng cho tôi ba lần cơ hội để đồng ý, tôi còn chưa sử dụng lần nào, anh đã nghĩ Bỏ đi không thừa nhận. Hiện tại tôi dùng một lần cơ hội yêu cầu anh lưu lại, tôi không cho phép anh đi, anh có nghe rõ không, tôi không cho phép.