Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, thành phố Tokyo phồn hoa sáng rực ánh đèn, mỹ luân mỹ hoán làm lòng người say mê.
Cũng giống như rất nhiều buổi tối khác, sau khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, một ít người thích sống về đêm lại chuẩn bị tỉ mỉ trang phục, rời nhà đi tới những câu lạc bộ giải trí, bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Đương nhiên đây là cách sống của những người bình thường, đối với người có tiền, người có thân phận mà nói, bọn hắn có vòng luẩn quẩn của chính mình, từng vòng luẩn quẩn cũng có nơi tụ tập ăn chơi của riêng mình.
Vào lúc tám giờ tối, trong một hộp đêm tại Tokyo, lại không có khách, nhưng bên trong lại tụ tập một đám người, trong đó hấp dẫn ánh mắt người khác nhất lại là một cô gái.
Một cô gái thật xinh đẹp.
Cô gái chẳng những có được dáng người như ma quỷ, còn có gương mặt thật xinh đẹp, tiêu chuẩn một mỹ nhân.
Nhưng...
Toàn thân nàng nơi hấp dẫn nhất là đôi mắt.
Đôi mắt kia sáng ngời như ánh sao, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cơ trí.
Rất nhiều người đàn ông khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, đều sinh ra dục vọng muốn chinh phục, nhưng sau khi đối diện với nàng, liền bỏ qua ý nghĩ này, chinh phục một cô gái xinh đẹp không khó, chinh phục một cô gái xinh đẹp cùng thông minh thật khó hơn lên trời.
Mỹ Sa.
Người phụ nữ cùng phụ tá của Xuyên Đạo Thần, một trong những cô gái nổi danh nhất trong hắc đạo Nhật Bản!
- Các vị, hiện tại đã tám giờ, qua thêm một giờ nữa, Xuyên Đạo quân sẽ đến trang viện của Tá Đằng gia tộc.
Trên ghế, ánh mắt Mỹ Sa đảo qua trên mặt những tâm phúc của Xuyên Đạo Thần, ngữ khí băng sương nhưng không thể nghi ngờ:
- An bài cụ thể tôi đã nói qua ba lần, tôi không muốn lặp lại lần nữa. Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, đêm nay những hành động của các vị sẽ quyết định vận mệnh ngày sau của các vị - hành động thành công, chờ đợi các vị chính là tiền tài, quyền lực, mỹ nhân, kể cả đàn bà dù cao quý nhất. Hành động thất bại, kết cục chỉ có một: Chết!
- Hiểu được!
Nghe được lời nói của Mỹ Sa, những đại lão Sơn Khẩu Tổ bí mật dẫn người lẻn vào Tokyo đều có vẻ kích động.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, đêm nay đều trở thành một đêm đánh bạc lớn nhất trong cuộc đời bọn họ - bọn họ đánh bạc tương lai cùng tính mạng của chính mình!
Ba mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt của Mỹ Sa, những đại lão từ các nơi chạy tới Tokyo đều lặng lẽ rời khỏi hộp đêm, ngồi xe đi tới dưới chân núi Phú Sĩ.
Nơi đó chính là trang viện của gia tộc Tá Đằng.
Ngay khi bọn hắn bí mật đi tới trang viện Tá Đằng gia tộc, đám thủ hạ bọn hắn mang đến cũng từ bốn phương tám hướng phóng về trang viện Tá Đằng gia tộc.
Cùng lúc đó.
Trần Phàm ngồi trong một chiếc Lincoln, đi theo Xuyên Đạo Thần đi vào trang viện Tá Đằng gia tộc.
Trong xe, thần sắc Xuyên Đạo Thần hơi có vẻ khẩn trương, không ngừng hút thuốc, như muốn làm tê liệt nỗi khẩn trương trong lòng.
So ra mà nói biểu tình vẻ mặt Trần Phàm vô cùng bình tĩnh.
Tám giờ năm mươi phút, chiếc Lincoln của Xuyên Đạo Thần thông qua hai trạm canh gác, thành công chạy vào trong trang viện Tá Đằng gia tộc.
So với trang viện của gia tộc Gambino mà nói, trang viện Tá Đằng gia tộc nhỏ hơn một chút, trong trang viện chỉ có hơn mười tòa biệt thự tràn ngập phong cách Nhật Bản, không có sân cưỡi ngựa, hay sân săn bắn, chỉ có một sân golf chiếm diện tích không lớn lắm.
Nói chung xác suất đại ca hắc đạo bị ám sát ở tại Nhật Bản luôn đứng vị trí cao nhất.
Vì thế Tá Đằng Nhất Lang cũng giống như toàn bộ những đại ca hắc đạo khác, vô cùng coi trọng sự an toàn của bản thân và gia đình mình, trong ngoài trang viện phòng thủ sâm nghiêm, ngoại trừ bảo tiêu bên ngoài, bên trong không thiếu trạm gác ngầm.
Đương nhiên còn có mười bảy Nhẫn Hoàng uy chấn thế giới ngầm.
Ra ngoài sự suy đoán của Trần Phàm chính là khi hắn cùng Xuyên Đạo Thần và bảo tiêu bước xuống xe, thành viên Nhẫn Đường phụ trách nghênh đón bọn họ cũng không kiểm soát thân thể họ.
Bất quá sau đó Trần Phàm liền nghĩ ra.
Tá Đằng Nhất Lang làm như vậy, hoàn toàn bởi vì tràn ngập tin tưởng với mười bảy Nhẫn Hoàng, tỏ ra thái độ không thèm để ý tới Xuyên Đạo Thần.
Dù sao sát thủ bình thường khi đối diện với mười bảy Nhẫn Hoàng đã tiêm gien số 1 chỉ giống như đống rác rưởi.
- Xuyên Đạo hội trưởng, hắn thoạt nhìn thật lạ mặt, là thủ hạ ngài mới tìm tới sao?
Sau khi xuống xe, tên thành viên Nhẫn Đường đưa mắt nhìn Trần Phàm, trong giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc dày đặc.
Không biết bởi vì sao, vào lúc này Xuyên Đạo Thần lại hoàn toàn trấn định lại, hắn cười lạnh liếc mắt hỏi tên thành viên Nhẫn Đường:
- Anh tính là thứ gì vậy? Chuyện của tôi cũng do anh có thể hỏi tới?
Nghe lời nói của Xuyên Đạo Thần, cùng tư thế cao ngạo, tên thành viên không nói gì nữa, bởi vì xưa nay tính cách Xuyên Đạo Thần luôn như thế.
- Thật có lỗi, Xuyên Đạo hội trưởng, là tôi lắm miệng.
Chậm rãi dời ánh mắt, tên thành viên đưa ra tư thế mời, nói:
- Xuyên Đạo hội trưởng, quan tổng tài chờ đợi ngài đã lâu, mời.
- Hừ!
Xuyên Đạo Thần hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu cùng Trần Phàm và bảo tiêu mang theo hai chiếc rương da đi tới.
Phòng khách trong nhà rất nhiều người Nhật Bản đều mang theo phong cách Nhật thức, chỉ có tấm đệm để lót ngồi.
Biệt thự của Tá Đằng Nhất Lang cũng không ngoại lệ, chia làm hai phần, bên phòng có sô pha để tiếp đón khách nhân nước ngoài, một phòng để tiếp đón khách nhân bản địa.
Nửa phút sau, tên thành viên Nhẫn Đường đưa ba người Trần Phàm tiến vào trong phòng khách, bên trong có sáu người, Tá Đằng Nhất Lang đang ngồi trên vị trí chủ nhân.
Công Đằng Nghĩa Hòa cũng có mặt, hắn ngồi bên dưới Tá Đằng Nhất Lang, đối diện hắn trống rỗng, tựa hồ là dự lưu cho Xuyên Đạo Thần.
Bốn người còn lại đứng sau lưng Tá Đằng Nhất Lang, tựa như bốn thần thủ hộ, trong đó có đầu mục của mười tám Nhẫn Hoàng - Nhẫn.
Ba người Trần Phàm tiến vào phòng khách, ánh mắt sáu người như đao sắc quét nhìn, ánh mắt đều tập trung Trần Phàm, trong con ngươi lộ ra tia nghi hoặc.
Bởi vì, bọn hắn chưa từng gặp qua Trần Phàm, chính xác ra là hình dáng dịch dung của Trần Phàm hiện tại.
- Xuyên Đạo quân, người xách thùng phía sau ông là ai?
Thoáng đánh giá, Công Đằng Nghĩa Hòa mở miệng hỏi, vừa hỏi ánh mắt vừa dừng trên người Trần Phàm, cảm giác như muốn hoàn toàn nhìn thấu Trần Phàm.
Đối mặt ánh mắt của họ, sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi.
- Quan tổng tài, hắn là một gã thủ hạ mới nhận của tôi, trước kia làm sinh ý da thịt, lần này tặng quà cho ngài có một phần là của hắn...
Xuyên Đạo Thần cúi đầu giải thích.
Không đợi Xuyên Đạo Thần nói xong, Tá Đằng Nhất Lang lạnh lùng nói:
- Hắn tính là cái gì vậy? Ông dẫn hắn tới làm gì?
- Giết ông!
Không đợi Xuyên Đạo Thần trả lời, Trần Phàm mỉm cười nói.
Giết ông!
Hai chữ thật nhẹ nhàng của Trần Phàm giống như một đạo sấm rền nổ vang, làm toàn bộ mọi người chợt ngây ngẩn.
Mặc dù Xuyên Đạo Thần biết mục đích của Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm trực tiếp đến như thế, mà đám người Tá Đằng Nhất Lang hoàn toàn không nghĩ tới Xuyên Đạo Thần lại dẫn người tới giết bọn hắn...
- Răng rắc!
Ngay sau đó, không đợi đám người kịp hồi phục lại tinh thần, Trần Phàm vứt bỏ rương da, vươn tay như chớp vặn gãy cổ tên thành viên Nhẫn Đường.
Thanh âm xương gãy kéo đám người trở về sự thật, Xuyên Đạo Thần không nói một lời vọt ra sau lưng tên bảo tiêu của hắn, mà bốn gã Nhẫn Hoàng kể cả Nhẫn lại vọt tới trước người Tá Đằng Nhất Lang, giống như bức tường người chặn trước mặt hắn, đồng thời rút ra đông dương đao.
Tuy rằng bị hành động của Trần Phàm làm sợ tới mức không nhẹ, nhưng nhìn thấy bốn người của Nhẫn hộ trước người mình, Tá Đằng Nhất Lang nổi giận nói:
- Tiểu tử, mày thật muốn chết! Lên, xử lý bọn hắn!
Giờ khắc này hắn bị kích thích đến giận dữ, không kịp suy nghĩ, Xuyên Đạo Thần vốn không khả năng tùy tiện kiếm sát thủ đối phó hắn, vì thế hắn lập tức nghĩ tới muốn xử lý Trần Phàm cùng Xuyên Đạo Thần!
- Sưu!
Hắn vừa dứt lời, một gã Nhẫn Hoàng đã bắn ra, vung đao về hướng Trần Phàm với tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo bạch quang.
- Ánh sáng của hạt gạo cũng bày đặt tỏa sáng!
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, giẫm mạnh lên mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Ba!
Một bước giẫm mạnh cả biệt thự như lắc lư, ba người Xuyên Đạo Thần, Tá Đằng Nhất Lang cùng Công Đằng Nghĩa Hòa liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã trên mặt đất, mà tên Nhẫn Hoàng bị Trần Phàm quấy nhiễu, bước chân thoáng dừng lại.
- Sưu!
Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng, Trần Phàm đột nhiên phóng ra, uyển như quỷ mị, lưu lại một đạo tàn ảnh, nháy mắt tới trước tên Ninja, giơ thiết quyền nện xuống đầu hắn!
- Phanh!
Đối mặt một kích thình lình của Trần Phàm, tên Ninja cơ hồ không kịp phản ứng, trực tiếp bị nện trúng mặt, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.
Dưới ánh đèn, máu tươi văng khắp nơi, khuôn mặt tên Nhẫn Hoàng hoàn toàn lõm vào, con mắt nứt toác, tắt thở ngay tại chỗ!
Một kích!
Chỉ một kích Trần Phàm đã miểu sát tên Nhẫn Hoàng!
Thấy một màn như vậy Xuyên Đạo Thần trực tiếp trợn tròn mắt.
Hắn từng ảo tưởng qua Đồ Tể rốt cục mạnh tới cỡ nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Đồ Tể có thể một chiêu miểu sát Nhẫn Hoàng.
Dù sao trước khi tiêm gien số 1 mười tám Nhẫn Hoàng còn có thể giết chết mười cao thủ trong Thần Bảng, mà bây giờ bọn hắn đã dùng gien số 1.
Hơn nữa bởi vì hành trình nước Mỹ, Tá Đằng Nhất Lang yêu cầu ngoại trừ Nhẫn, mười sáu người còn lại đều tiêm gien số 1, mà không phải chậm tiêu hóa như trước kia.
Xuyên Đạo Thần quên một điều, mười tám Nhẫn Hoàng lợi hại là vì có đoàn kết, công kích tập thể.
Một đối một, bọn hắn chỉ có thể bị Trần Phàm giết chết!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần Phàm dùng mưu kế lẻn vào, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
So sánh với Xuyên Đạo Thần, đám người Tá Đằng Nhất Lang hoàn toàn không biết xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là Đồ Tể làm bọn hắn từng kinh hồn táng đảm, hiện giờ chứng kiến một gã Nhẫn Hoàng trực tiếp bị giết chết, nỗi khiếp sợ trong lòng không còn cách nào miêu tả.
Một loại cảm xúc ngây ngốc chiếm cứ khuôn mặt bọn hắn, thân thể run rẩy lên, cảm giác như sắp bị đột quỵ cơ tim!
- Ngăn hắn lại!
Ngay khi bọn hắn còn đang ngây ngốc, Nhẫn tựa hồ đoán được người trước mắt chính là Đồ Tể, hét lớn một tiếng nhấc Tá Đằng Nhất Lang, muốn cho hai gã Nhẫn Hoàng còn lại ngăn cản Trần Phàm, mà hắn nhân cơ hội mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy trốn.
- Còn muốn chạy? Không có cửa!
Trần Phàm tiếp lấy đông dương đao của tên Nhẫn Hoàng kai, cười lạnh một tiếng xách đao giết tới.