- Chỉ cần cậu làm đúng, chiếm lý, dù đối phương có đem thiên vương lão tử gọi tới, Trần ca cũng giúp cậu nạo hắn!
Nguyên bản quán bar đang ầm ĩ bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, lời nói nhẹ nhàng của Trần Phàm tựa như tiếng sấm nổ vang trong quán bar, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, a Báo sửng sốt!
Tuy rằng hắn biết Trần Phàm hiện tại là ông trùm hắc đạo đại lục, nhưng mặc dù là như vậy, Trần Phàm cũng không thể ngưu bức tới mức thấy ai thì xử người đó a?
So sánh với a Báo mà nói, một ít khách nhân khác lại trợn tròn mắt!
Bọn hắn thật sự muốn biết, tên thanh niên mặc áo sơ mi cổ tròn kia thật có phải đầu óc có vấn đề, lại biểu hiện vô tri cuồng vọng đến như thế.
Cuồng vọng vô tri?
Đầu óc ngu ngốc?
Tiêu Phong không cho là như thế.
Hắn nhận thức Trần Phàm một năm, biết rõ Trần Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa, vì bạn bè và người thân không tiếc cả mạng sống, hơn nữa nói sẽ làm!
Sở Qua cũng không cho là như thế.
Bởi vì ở trong lòng Sở Qua, Trần Phàm không có gì làm không được!
- Trần ca giáo huấn rất đúng, tiểu Qua biết mình nên làm như thế nào!
Sở Qua chỉ cảm thấy máu huyết như thiêu đốt, lúc nói chuyện không tự chủ được siết chặt nắm tay, thân hình cũng run rẩy lên kịch liệt.
Trần Phàm cười cười, không tiếp tục nói thêm.
- Hô...
Sở Qua thấy thế hít sâu một hơi, quay đầu không nói một lời, cầm chai rượu nhảy về phía tên thanh niên xuất khẩu cuồng ngôn kia.
Tuy rằng đã hơn một năm, Trần Phàm không có thời gian dạy công phu cách đấu cho Sở Qua, nhưng mỗi ngày hắn đều chăm chỉ luyện tập.
Bởi vì theo hắn xem ra, sở dĩ Trần Phàm còn chưa dạy cho hắn là vì bổn sự của hắn còn quá kém.
Suốt một năm không ngừng cố gắng liền giúp tiêu chuẩn công phu cách đấu của Sở Qua tăng cao, đối phó người thường thật dư dả.
Vừa sải bước ra, Sở Qua đã tới trước người tên thanh niên, vung chai rượu nện xuống đầu hắn!
- Hô!
Lần này Sở Qua xuất hết khí lực toàn thân, một chiêu xuất ra vang tiếng xé gió.
- Phanh!
Ngay sau đó, chai rượu đập vào đầu tên thanh niên, thanh âm chói tai.
Lực đạo khủng bố trong nháy mắt khiến chai rượu nứt toác, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, tên thanh niên bị chai rượu nện trúng nằm gục trên sô pha, máu tươi tuôn tràn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- A!
Thấy một màn huyết tinh này, mấy cô gái kể cả Dương Dương kia đều sợ tới mức ôm đầu thét chói tai.
Không để ý tới tiết thét chói tai của mấy cô gái, Sở Qua cầm nửa chai rượu trong tay, lại dùng sức đâm vào chân một tên thanh niên khác!
- Phốc xuy!
Máu tươi tuôn ra, tên thanh niên thét lên một tiếng, ngã xuống sô pha.
- Tiểu Qua, dùng tay không.
Thấy Sở Qua ra tay thấy máu, Trần Phàm liền lên tiếng ngăn cản, nhìn ra được lúc này Sở Qua đã đỏ mắt, khó tránh không biết chừng mực, trong tay cầm nửa chai rượu thật dễ làm ra tai nạn chết người.
Tuy rằng hắn không để ý chuyện Sở Qua giáo huấn đám người kia, nhưng không muốn Sở Qua làm ra tai nạn chết người trước mặt công chúng.
- Được!
Sở Qua ném nửa chai rượu xuống đất.
- Ba!
Chai rượu rơi xuống đất, nhất thời vỡ nát, thanh âm kia như bùa đòi mạng làm mấy người còn lại sợ tới mức gương mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt sợ hãi.
Tên thanh niên ngồi cạnh Dương Dương hoảng sợ kêu lên:
- Tao là Y Hạ, chú của tao là đại sứ Y Điền của lãnh sự quán Nhật Bản, mày dám...
Hắn vừa nói vừa lấy di động bấm gọi cho Y Điền.
- Tiểu Qua, được rồi.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn như đủ cho mọi người nghe được.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Sở Qua buông tay, những người khác không hẹn đều đưa mắt nhìn Trần Phàm.
Nói chung ở quán bar phát sinh chuyện đánh nhau, chỉ cần không làm tai nạn chết người, cho dù cảnh sát có đến tối đa chỉ là xử lý theo án kiện trật tự trị an.
Nhưng một khi trong án kiện liên lụy tới người nước ngoài thì khác, nhất là một bên tổn thương là người ngoại quốc, cảnh sát sẽ cẩn thận xử lý, sợ sự tình làm lớn tạo thành ảnh hưởng không hay.
Về phần đắc tội người trong lãnh sự quán...
Như vậy càng khó khăn!
Chuyện như vậy nếu như xử lý không tốt, sẽ trực tiếp thống lên tận Bộ ngoại giao, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước.
Bởi nguyên nhân như vậy, cho dù một ít công tử trác táng đều không dám tùy ý trêu chọc người của lãnh sự quán, về phần những người dám đụng chạm tới họ, chỉ có một kết quả: bi kịch!
Lúc này nghe được Trần Phàm để Sở Qua đánh bị thương đám người Y Hạ, lại nghe được tiếng gầm lên giận dữ trong điện thoại, không ít khách nhân biết được vấn đề bên trong chuyện này đều nhìn Trần Phàm với ánh mắt lo lắng!
Cũng có một số người lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, giống như đang chờ mong Trần Phàm làm sao xử lý chuyện này.
- Tiểu Qua, đưa điện thoại tới đây.
Đúng lúc này, Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn nhưng đủ cho mọi người nghe được.
Sở Qua nghe được tiếng gầm giận dữ của Y Điền, định cầm điện thoại mắng trở về, nghe Trần Phàm nói như thế giật lấy di động đi tới bên cạnh đưa cho Trần Phàm.
Tiếp nhận điện thoại, Trần Phàm không để ý tới ánh mắt những người chung quanh, bình tĩnh nói:
- Không cần hô to, cháu của ông đã nằm xuống rồi.
- Hỗn đản, tao sẽ không bỏ qua cho mày!
Nghe được lời nói của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại Y Điền lặng người, sau đó điên cuồng gào lên.
- Ông xác định?
Ngữ khí Trần Phàm vẫn thật bình tĩnh.
Có lẽ ngữ khí của Trần Phàm quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm Y Điền cảm thấy không bình thường.
- Mày là ai?
Nhận thấy được điểm này, Y Điền bức bách bản thân mình bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi.
- Tao là ai không quan trọng, quan trọng là các người chạy tới chỗ này khi dễ người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trần Phàm ôn hòa hỏi:
- Ông cảm thấy chuyện này thích hợp sao?
- Khi dễ người? Hắc hắc, rốt cục ai khi dễ ai, mày nói không tính, cảnh sát định đoạt!" Thấy Trần Phàm "không dám" tự giới thiệu, Y Điền lại hùng hồn:
- Tao cho mày biết, mày dám làm bị thương cháu tao, tao sẽ cho mày vào tù, mày không chạy thoát được đâu!
- Yên tâm, tôi sẽ không chạy, tôi còn ở ngay trước mặt cảnh sát cho ông một cái tát.
Trần Phàm nở nụ cười:
- Ông tin không?