Khi Diệp Tranh Vanh lửa giận công tâm, gọi Jack đánh ngất Diệp Mỵ cùng rời khỏi khách sạn. Trần Phàm đã lái chiếc Bentley đi tới hội quán Hồng Trúc.
Theo an bài của Trần Phàm, hội quán Hồng Trúc sẽ đóng cửa trong vòng ba ngày, người phụ trách hội quán là Dư Thanh Hồ sẽ an bài nhân viên hội quán đem đủ loại dã thú bất được từ khắp nơi trên toàn cầu bỏ vào trong rừng cây, để cung cấp cho Trần Phàm tiến hành huấn luyện ẩu đả.
Khi ánh mặt trời dần dần lộ ra, Trần Phàm lái xe tới hội quán Hồng Trúc, trong bãi đỗ xe có một chiếc mang biển số Hàng Châu.
Chủ nhân của chiếc xe là Lâm Đông.
Là người cầm quyền hắc đạo phía nam hiện giờ.
Một con chó điên làm cho bốn khu vực chính, quân, thương, hắc của nam bán quốc nghe tên mà biến sắc.
Nhìn thấy Trần Phàm lái xe đến, Lâm Đông đã đến từ mãi năm giờ sáng cũng không hề nghỉ ngơi, dụi tắt thuốc lá đẩy cửa xe đi nghênh đón Trần Phàm.
Rất nhanh xe dừng lại, Lâm Đông bước lên hai bước khom người mở cửa xe cho Trần Phàm, lui ra sau một bước dáng vẻ cung kính:
- Trần tiên sinh.
Bước xuống xe, Trần Phàm nhìn thoáng qua Lâm Đông, nói:
- Đêm qua không ngủ sao?
- Ân, ngày hôm qua đến Hàng Châu gặp mặt La Vĩ, nhận được điện thoại của ngài liền suốt đêm chạy tới Đông Hải.
Lâm Đông ngẩng đầu nhưng cũng không đứng thẳng lưng, bởi vì từ ngày hắn đi theo Trần Phàm, hắn đã nhận thức cả đời này phải làm một con chó đứng thẳng, ở trước mặt người ngoài hắn sẽ đứng thẳng lưng, nhưng ở trước mặt Trần Phàm, cho dù hắn trở thành chúa tể hắc đạo đại lục, hắn vẫn sẽ khom mình nói chuyện với Trần Phàm.
- Khổ cực, a Đông.
Nghe được lời nói của Lâm Đông, Trần Phàm vỗ vai hắn, sau đó lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu.
Lâm Đông liền bước lên đốt lửa cho Trần Phàm.
Rít nhẹ một hơi thuốc lá, Trần Phàm đem gói thuốc ném cho Lâm Đông.
Lâm Đông vươn tay cẩn thận tiếp lấy, nhưng không hút, mà lại cất vào trong túi.
Trên thực tế từ khi hắn đi theo Trần Phàm, mỗi lần Trần Phàm đưa thuốc cho hắn, hắn đều luyến tiếc không hút mà thật cẩn thận bảo tồn.
Màn đêm buông xuống, khi chung quanh không còn ai, hắn nằm trên giường lấy ra gói thuốc lá, hồi tưởng đến hình ảnh Trần Phàm mang theo hắn ngẩng cao đầu đi vào quân khu đại viện NJ, trong lòng hắn luôn tự nói với mình:
- Lâm Đông, mặc kệ mày phát triển nhanh tới thế nào, thủy chung mày phải cần nhớ kỹ quan vinh của mày là do Trần Phàm đưa cho mày! Mày vĩnh viễn phải trung thành đối với hắn!
- Rít vài hơi nâng cao tinh thần.
Trần Phàm lại thấy Lâm Đông cất gói thuốc lá của mình, mỉm cười đưa điếu thuốc đang hút cho Lâm Đông.
Nhìn thấy hành động của Trần Phàm, Lâm Đông chợt hốt hoảng.
Trong hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy được ngày xưa khi còn pha trộn trong hắc đạo Nam Kinh thì cùng những huynh đệ đồng cam cộng khổ đem điếu thuốc lá chuyền cho nhau.
Trong hoảng hốt, hắn đỏ mắt, hai tay run rẩy tiếp lấy, chậm rãi đưa lên miệng dùng sức rít một hơi.
Thuốc lá vào phổi, Lâm Đông lại không cảm giác được vẻ chua cay, chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp dễ chịu.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Bốn hơi đi qua, điếu thuốc đã cháy tới cuối, Lâm Đông phun ra một ngụm khói nồng đậm, nước mắt chảy xuống.
Lại dùng sức rít một hơi nữa, thẳng đến cuối cùng, Lâm Đông mới vứt đầu thuốc lá, lại không lau nước mắt, cung kính hội báo:
- Trần tiên sinh, tôi dựa theo phân phó của ngài đã tiến hành tiếp thu địa bàn cùng sinh ý của Thanh bang, hết thảy đều thập phần thuận lợi. Hiện giờ toàn bộ địa bàn đều tiếp thu xong, các loại sinh ý cũng đều đã được vận chuyển bình thường. Ngày hôm qua lúc gặp mặt La Vĩ, La Vĩ nói cho tôi biết tình thế trước mắt ác liệt, đề nghị tôi thu liễm một chút.
Trần Phàm nhìn thoáng qua Lâm Đông, gật gật đầu nói:
- Bởi vì chuyện tại Đại Liên, trên dưới Yến gia đã nóng nảy, nhưng vì ngay trước mặt đại hội toàn quốc sắp diễn ra, bọn hắn còn chưa dám vạch mặt liều lĩnh với tôi. Nhưng vì muốn bảo hiểm, trước đại hội anh cho người phía dưới an phận một chút, các loại sinh ý cũng chỉ nên vừa phải, chính anh làm việc cũng phải điệu thấp, đừng để cho người bắt lấy nhược điểm.
- A Đông ghi nhớ lời Trần tiên sinh phân phó.
Lâm Đông cung kính gật đầu.
- Qua tháng mười, sự nguy hiểm của Yến gia không còn tồn tại.
Trần Phàm lại vỗ vai Lâm Đông, nói:
- Đến lúc đó trong phạm vi quy tắc, anh có bao nhiêu kỹ năng tôi sẽ cho anh bao nhiêu sân khấu, ông trùm hắc đạo đại lục cũng tốt, vua hắc đạo thế giới cũng được, chỉ cần anh dám làm, tôi sẽ dám trải đường cho anh!
Nghe được lời cam đoan của Trần Phàm. Lâm Đông cắn răng giữ im lặng, hai chân mềm nhũn, theo bản năng muốn quỳ xuống.
Quỳ, cũng không phải vì bị hù sợ.
Ngược lại hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, dự đoán được lời hứa hẹn của chủ tử khó khăn đến cỡ nào!
Đồng dạng, hắn cũng biết lời hứa hẹn của chủ tử đều sẽ biến thành sự thật!
Quỳ, chỉ là vì cảm ơn.
Nhưng mà... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhìn thấy Lâm Đông cam tâm tình nguyện quỳ xuống, Trần Phàm đỡ lấy hắn nhẹ giọng nói:
- Từ nay về sau, anh chỉ cần quỳ thiên quỳ địa quỳ lạy cha mẹ, những người khác cũng không cần quỳ!
Cả người Lâm Đông chấn động, cắn nát môi máu tươi tràn đầy.
- Đi về nghỉ ngơi đi.
Trần Phàm buông Lâm Đông ra, bước vào hội quán Hồng Trúc.
Ngay cửa hội quán, người phụ trách Dư Thanh Hồ nhìn thấy một màn vừa rồi, nội tâm rung động tột đỉnh.
Hắn từng thần tượng Sở Vấn Thiên đã tìm hơn nửa đời người để trở thành ông trùm hắc đạo Đông Hải thậm chí cả vùng Tam Giác Châu Trường Giang, bồi dưỡng ra Xà Mỹ Nữ làm cả nam bán quốc phải kiêng kỵ.
Hiện giờ hắn nhìn thấy người thanh niên này chỉ dùng thời gian một năm phá vỡ cả quy tắc hắc đạo đại lục, bồi dưỡng một con chó điên có thể lộ ra răng nanh với bất luận kẻ nào ngoài Trần Phàm.
Hai bên so sánh, một người trên trời, một người dưới đất.
- Trần tiên sinh, dựa theo ngài an bài, toàn bộ đám dã thú đều không được cho ăn suốt mấy ngày nay.
Nội tâm rung động, Dư Thanh Hồ bước về hướng Trần Phàm, cam tâm tình nguyện cúi đầu cung kính nói:
- Ngài xem, hiện tại cần thả chúng vào rừng sao?
- Không cần thả hết, trước tiên thả một con, sau đó chờ tôi đi ra mỗi năm phút lại thả một con.
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
Dư Thanh Hồ vội vàng gật đầu đáp lại:
- Dạ, Trần tiên sinh!
Thấy Dư Thanh Hồ gật đầu, Trần Phàm không nói thêm lời nào trực tiếp đi vào trong hội quán. Dư Thanh Hồ theo sát phía sau, Lâm Đông cũng không rời đi mà lại cùng đi vào hội quán, tính toán nhìn qua màn hình thưởng thức buổi huấn luyện của Trần Phàm.
Trần Phàm cũng không có ý kiến về việc này.
Sau khi đi vào hội quán, Trần Phàm thay một bộ huấn luyện đặc chủng chuẩn bị sẵn, nhưng không cầm theo súng ống, chỉ mang theo một con dao găm.
Dư Thanh Hồ biết rất rõ ràng đàn dã thú này đều bị vây bắt khu hoang dã, hung tính mười phần, nhất là ở dưới tình huống bị đói khát, thập phần nguy hiểm.
Bởi vì hiểu được điểm này, cho nên mấy ngày trước khi Trần Phàm đưa ra ý tứ muốn huấn luyện, Dư Thanh Hồ đề nghị Trần Phàm dùng loại đạn cải tiến, theo hắn xem ra với thuật bắn súng của Trần Phàm, dùng loại đạn cải tiến hẳn là có thể bảo đảm an toàn.
Mà hiện giờ, Trần Phàm cũng không mang theo súng ống, điều này làm Dư Thanh Hồ thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Phàm:
- Trần tiên sinh, sao ngài không mang theo súng?
- Tôi muốn tiến hành huấn luyện bằng tay không.
Trần Phàm mỉm cười, sắc mặt thập phần thoải mái.
Cùng một đám sói, beo, hổ, sư tử, gấu chó tiến hành huấn luyện tay không?
Nghe được lời nói của Trần Phàm, hai chân Dư Thanh Hồ mềm nhũn, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
Thậm chí ngay cả Lâm Đông cũng cả kinh!
Nhưng...
Khi Lâm Đông nhìn thấy vẻ mặt dễ dàng của Trần Phàm, hắn hiểu được, điều này đối với người khác là chuyện thiên phương dạ đàm, nhưng đối với Trần Phàm mà nói, có lẽ cũng chỉ có thể xem là huấn luyện...
- Dư ca, nhớ rõ đúng thời gian thả dã thú vào rừng.
Trần Phàm nhìn thoáng qua Dư Thanh Hồ, lại phân phó một câu, sau đó không nói thêm lời nào rời khỏi tòa lầu hội quán.
Mấy phút sau.
Trong ánh nhìn chăm chú của Dư Thanh Hồ cùng Lâm Đông, Trần Phàm tay không đi vào khu rừng cây phía sau hội quán.
- Ngao.
Trần Phàm vừa đi vào cánh rừng, trong rừng cây truyền ra tiếng gào thét.
Thông qua hình ảnh giám thị, Lâm Đông cùng Dư Thanh Hồ rõ ràng nhìn thấy một con beo như ngửi được mùi thịt ngon thơm, cấp tốc lao về phương hướng có Trần Phàm.
Trong rừng cây, nghe được tiếng gầm giận dữ của con beo, biểu tình của Trần Phàm không hề phát sinh biến hóa, thậm chí bước chân cũng không hề thay đổi.
Hắn đi từng bước một vào sâu trong rừng cây.
- Ông.
- Ông.
Đi tới, đi tới, Trần Phàm bỗng nhiên phát hiện điện thoại trong túi rung lên.
Điện thoại thình lình reo lên làm Trần Phàm thoáng dừng chân lại, suy tư, theo bản năng nghĩ là Diệp Mỵ gọi tới, lấy ra điện thoại nhìn xem phát hiện là điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Phát hiện này làm Trần Phàm cảm thấy nghi hoặc.
Từ lúc hắn ở Yên Kinh trở lại Đông Hải có nói chuyện điện thoại với Hoàng Phủ Hồng Trúc, biết nàng đang cùng Điền Thảo đi làm một vụ làm ăn về ngọc thạch với Điền Thảo tại Vân Nam, ngoài ra bởi vì Vân Nam là quê nhà của Lưu Oánh Oánh. Sở Qua cũng mang theo Lưu Oánh Oánh đi tới Vân Nam.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Trần Phàm vừa động, cau mày nhận nghe điện thoại.
Có lẽ là vì xác minh suy đoán của Trần Phàm, sau khi điện thoại chuyển được thanh âm của Hoàng Phủ Hồng Trúc có vẻ nặng nề vang trong điện thoại:
- Mới vừa nhận được tin tức do a Thủy truyền đến, mẹ của Oánh Oánh đã bị giết.
Bạch Anh đã chết?
Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, sau đó trống rỗng, sự suy nghĩ cũng tạm thời dừng lại.
- Theo lời nói của a Thủy, là người của Tiết Hồ, sau khi đối phương giết chết Bạch Anh, mới thông tri cho a Thủy, nói...nói là tặng lễ vật cho anh.
Hoàng Phủ Hồng Trúc hiếu rất rõ địa vị của Lưu Oánh Oánh trong lòng Trần Phàm, nghĩ nghĩ vẫn cắn răng nói ra sự thật:
- Em sợ Oánh Oánh bị đả kích nên không dám nói với cô bé.
- Đừng cho Oánh Oánh biết.
Trần Phàm cắn chặt răng khàn khàn nói.
- Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp lại, muốn an ủi Trần Phàm vài câu nhưng không biết nói thế nào.
Trần Phàm cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mặt trời đỏ rực.
Gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt hắn lại rừng rực đỏ tươi.