Dù chiếc Bentley mang biển số ngưu bức của Trần Phàm ở tại Đông Hải nhà nhà đều biết, nhưng khi hắn ngồi Bentley từ sân bắn Hồng Trúc quay trở về nhà, vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt, thậm chí khi dừng đèn đỏ, người trong xe bên cạnh còn dùng camera chụp ảnh.
Đối với việc này, Trần Phàm đã sớm không cảm thấy có gì quái dị, về phần Long Nữ, ngoại trừ nàng chỉ chuyên chú việc lái xe, tùy lúc đều quan sát xe đi phía sau qua kính chiếu hậu, bảo đảm chắc chắn chung quanh không có nguy hiểm.
Theo ý nào đó mà nói, Long Nữ nhiều ít cũng có vẻ cẩn thận quá mức, nhất là hiện tại chuyện Trần Phàm chính là Đồ Tể cũng đã lưu truyền ra ngoài.
Với lực uy hiếp của Đồ Tể.
Tuyệt đối không có người nào dám gióng trống khua chiêng chạy tới đại lục để thực hiện việc ám sát!
Đương nhiên, sở dĩ Long Nữ mẫn cảm như vậy cũng chỉ xuất phát từ bản năng.
- Ông...ông...
Khi xe chạy vào con đường lớn trong tiểu khu, di động của Trần Phàm chợt reo lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Trần Phàm lấy ra nhìn xem, nhận ra là điện thoại của Tô San.
Phát hiện điều này, Trần Phàm liền nhận nghe điện thoại.
- Ngốc tử, em với chị Lý Dĩnh đã về tới nhà, chuẩn bị nấu cơm, chừng nào anh trở về?
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Tô San.
Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì sáng nay trước khi hắn đi tới sân bắn, hắn nghe Tô San nói hôm qua Lý Dĩnh giải quyết xong công việc tại Hong Kong đã quay về Đông Hải, hôm nay hai người hẹn nhau đi dạo phố, tối nay sẽ cùng dùng cơm.
Có lẽ do có mặt Long Nữ, Trần Phàm cũng không trêu chọc Tô San, mà cười nói:
- Khoảng mười phút nữa về tới nhà rồi.
- Đã biết, khi anh về thì tự mình mở cửa, em đi giúp chị Lý Dĩnh nấu cơm.
Nghe được Trần Phàm trả lời. Tô San nói nhanh, sau đó không đợi Trần Phàm đáp lời, liền cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Nghe thanh âm truyền ra, Trần Phàm chỉ biết cười khổ.
Trong nhà.
Tô San vừa ậm ừ hát vừa chạy vào phòng bếp.
Trong bếp, Lý Dĩnh mặc bộ váy màu đen, đeo tạp dề, đang xắt rau, nhìn thấy Tô San ậm ừ hát đi vào, quay đầu hỏi:
- San San, chừng nào anh ấy trở về?
- Ảnh nói còn mười phút nữa.
Tô San cầm đũa, vừa quấy trứng vừa trả lời.
Mười phút nữa?
Nghe lời nói của Tô San, nhìn bộ ngực Tô San vun cao không mặc áo lót, hai điểm đỏ hồng nhú lên, lại đột nhiên nhớ tới chuyện sau khi đi dạo phố về nhà, hai người vì thì quá nóng nực nên đã cởi bỏ áo trong, còn trực tiếp ném thẳng lên trên sô pha.
Vừa nghĩ tới, khuôn mặt Lý Dĩnh không khỏi đỏ lên, nói:
- San San, Trần Phàm sắp về tới, chúng ta mặc áo ngực vào đi nhé?
- A?
Nghe Lý Dĩnh nhắc nhở, Tô San cũng sững sờ, sau đó nghĩ nghĩ, bĩu môi nói:
- Thôi đi, dù sao tên khốn kia sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy, sớm cho hắn nhìn cũng không có gì...
Nghe được lời nói của Tô San, Lý Dĩnh càng thêm đỏ mặt.
Khác với Tô San, nàng đã sớm cho phép Trần Phàm ngắm nhìn, hơn nữa còn bị Trần Phàm nhìn thấy hoàn toàn, thậm chí còn làm cả chuyện kia...
Ngay khi Lý Dĩnh còn đang xấu hổ, đôi mắt sáng của Tô San xoay chuyển vài vòng, đột nhiên thần tình tò mò nhìn Lý Dĩnh hỏi:
- Đúng rồi chị Lý Dĩnh, chị cùng ngốc tử kia có...cái gì chưa?
Lý Dĩnh đang xấu hổ vì nghe Tô San nói, cũng đột nhiên nhớ tới trường hợp cùng Trần Phàm triền miên trước kia, sắc mặt càng nóng lên, lúc này lại nghe câu hỏi của Tô San, thì kinh hãi tới mức thiếu chút nữa đã ném luôn con dao xuống.
Nhưng nàng xuất thân từ gia đình quân nhân, lại còn là bà chủ của một công ty, dù sao cũng không phải người bình thường, tố chất tâm lý không tệ, sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, nàng kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, chột dạ giả vờ ngây ngốc:
- Cái gì là cái gì?
- Ai nha, chính là cái đó đó...
Tô San cũng chỉ là nhất thời tò mò, không nghĩ nhiều, trực tiếp buột miệng nói ra, lúc này bị Lý Dĩnh hỏi ngược lại, đúng là có chút ngượng ngùng, sắc mặt cũng hơi phiếm hồng, không dám nhìn thẳng Lý Dĩnh.
- Là gì?
Có lẽ do nguyên nhân đang chột dạ, Lý Dĩnh dự định hoàn toàn giả vờ ngây ngốc.
- Làm...
Tô San theo bản năng định nói trắng ra, nhưng dù sao nàng cũng còn là xử nữ, làm sao nói ra được từ kia?
Nhưng chỉ dùng một từ "làm" đã đủ làm Lý Dĩnh hoảng sợ nhảy dựng.
Bởi vì nhờ Tô San rộng lượng cùng khoan dung, nàng có thể một lần nữa thành chị em tốt với Tô San, hơn nữa cũng không cần che giấu cảm tình với Trần Phàm trước mặt Tô San, thậm chí...lần trước ba người cùng đi ăn, còn ở chung với nhau cực kỳ hòa hợp.
Nhưng điều này cũng không đại biểu, nàng dám nói cho Tô San nàng đã cùng Trần Phàm đóng phim AV.
Dù sao...Tô San cũng là chính phòng (Vợ lớn).
Chính phòng còn chưa làm chuyện vợ chồng, nàng lại đi làm trước, điều này nếu để Tô San hay biết, nàng cũng không chắc Tô San có để ý tới hay không.
- Nấu cơm hả?
Vừa hoảng sợ, Lý Dĩnh cũng biết thời biết thế, nói ra mấy chữ gạo nấu thành cơm.
- Ân.
Tô San cũng đem mình dồn tới hoàn cảnh thật xấu hổ, lúc này nghe được Lý Dĩnh nói như thế, thật cũng không truy hỏi sự việc kỹ càng, chỉ là mượn lời hạ bậc thang.
- Đã nấu.
Lý Dĩnh nghĩ nghĩ, cũng không giấu diếm Tô San, nhưng trong lúc nàng nói ra hai chữ này, nhịn không được lại nghĩ về phương diện kia, kết quả vẻ đỏ ửng trên mặt càng thêm rõ ràng.
- Ngốc tử kia nấu cơm còn kém hơn em, đừng nói là so sánh với chị Lý Dĩnh.
Tô San đắc ý ngẩng cao đầu.
Lý Dĩnh gật đầu cười, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ: Trần Phàm cũng từng làm nàng, nàng cũng đã làm qua Trần Phàm...
Mười phút sau.
Trần Phàm ngồi trên Bentley về tới tiểu khu.
Cho xe dừng lại, Long Nữ không đợi Trần Phàm mở miệng, nhân tiện nói:
- Sáng mai vẫn là giờ đó sao?
Trần Phàm gật gật đầu, hỏi:
- Hay là cùng vào ăn cơm đi?
- Không cần.
Long Nữ lắc lắc đầu, trong con ngươi hiện lên ánh sáng phức tạp, chợt lóe rồi tắt.
Từng là sư phụ của Long Nữ, Trần Phàm hiểu rõ tính tình Long Nữ, lúc này thấy nàng nói vậy cũng không miễn cưỡng, trực tiếp bước xuống xe.
Đưa mắt nhìn Trần Phàm rời đi, trên gương mặt lạnh lùng của Long Nữ tràn ngập cảm xúc phức tạp, sau đó nàng hít sâu một hơi, lái xe đi tới bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu.
Mấy phút sau, khi Trần Phàm mở cửa nhà, vừa đi vào hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Đúng vậy...
Nhìn mọi thứ trước mắt, hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hiện ra trước mắt hắn là hai ba mươi chiếc túi nhựa, trong túi đựng đủ loại quần áo, túi xách, giày, trang sức.
Mà chân chính làm cho hắn sững sờ chính là một ít túi nhựa mở toang, đồ vật bên trong rơi đầy trên sô pha.
Trong đó có dây nịt, có quần lụa mỏng, có áo ngủ, còn có quần lót in hình hoạt họa, thậm chí cả quần lót chữ T gợi cảm...
- Loại đồ chơi này cũng có thể ném loạn được sao?
Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm cười khổ lắc lắc đầu.
Cùng lúc đó, bên trong phòng bếp Tô San cùng Lý Dĩnh tựa hồ cũng nghe được thanh âm tiếng cửa mở, không hẹn mà cùng đi ra khỏi bếp.
- Ngốc tử, đã về rồi, cơm còn chưa làm xong, anh đi tắm rửa trước đi.
- Em cùng San San vừa về cảm thấy hơi mệt nên quên thu dọn đồ vật trên sô pha...
Tô San cùng Lý Dĩnh nhìn thấy Trần Phàm, lần lượt mở miệng, Tô đại tiểu thư cũng không để ý tới việc bị Trần Phàm nhìn thấy những món đồ chơi rực rỡ kia, nhưng Lý Dĩnh dù sao chưa từng ở chung nhà với Trần Phàm, nhiều ít cảm thấy có chút xấu hổ.
Không một tiếng trả lời.
Trần Phàm nhìn hai người giống như nhìn người ngoài hành tinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Chính xác ra là nhìn bộ ngực không mặc áo lót của hai người.
Bởi vì không mặc áo ngực, vô luận là Tô San hay là Lý Dĩnh đều lộ ra hai núm vú đỏ hồng, bộ ngực của Lý Dĩnh mặc dù lớn hơn một chút, mẩy hơn một chút nhưng bởi vì mặc váy nên núm đỏ kia cũng không bại lộ rõ ràng.
Về phần Tô San.
Ân. Tô đại tiểu thư của chúng ta lại mặc chiếc áo thun bó sát người!
Bởi vì mặc áo thun bó sát người, bộ ngực của Tô San tuy rằng không đồ sộ như Lý Dĩnh, nhưng lại hiện lên cực kỳ rõ ràng, gồ lên hai điểm, nhìn rõ ràng hoàn toàn.
Nhìn thấy một màn như vậy, đồng tử Trần Phàm phóng lớn, tiểu huynh đệ đã lập tức ngẩng cao chiến ý, nháy mắt đã kiêu ngạo phất cờ, tựa hồ muốn lập tức đi ra ngoài chinh chiến sa trường.
- A...đồ ăn khét rồi...
So sánh với Tô San mà nói, dù sao Lý Dĩnh từng lên giường nhiều lần với Trần Phàm, đối với phản ứng của Trần Phàm cùng ý tứ ẩn chứa trong ánh mắt cũng hiểu thật rõ ràng, lúc này nhìn thấy phản ứng của hắn, nhất thời ý thức được mình và Tô San không mặc áo ngực đã làm cho hắn bị kích thích nổi lên phản ứng bản năng của đàn ông, vì thế liền đỏ mặt tùy tiện tìm một lý do chuồn đi.
Mà Tô đại tiểu thư tuy rằng đến nay còn chưa phát triển tới mức lên giường với Trần Phàm, nhưng năng lực quan sát cũng không kém, nhìn thấy Trần Phàm nhìn chằm chằm bộ ngực kiêu ngạo của mình, cũng không hề cảm thấy thẹn thùng, còn đắc ý ngẩng cao đầu, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực cười xấu xa:
- Ngốc tử, còn nhìn nữa thì cẩn thận cặp mắt rụng xuống luôn à...
- Hai người đang làm gì vậy?
Nghe được lời của Tô San, Trần Phàm lập tức lấy lại tinh thần, ra vẻ trấn định hỏi.
Tô San nghiêm trang nói:
- Làm cái gì là cái gì? Ân, em với chị Lý Dĩnh đều thấy mặc áo ngực quá nóng, cho nên mới cởi ra thôi.
-...
Trần Phàm
- Đúng rồi ngốc tử, khi nãy vừa về nhà vì vội nấu cơm cho anh nên quên thu dọn đồ đạc đã mua. Hiện tại còn chưa dọn cơm, anh giúp tụi em thu dọn một chút đi, nhớ rõ đó, mang hết vào phòng em nhé.
Tô San lộ ra dáng tươi cười mê chết người không đền mạng.
Trần Phàm lại không nói gì.
Tô San thấy thế cười xấu xa, chậm rãi xoay người lưu lại bóng lưng lả lướt cho Trần Phàm.
Ngắm bờ mông uốn éo của Tô San, Trần Phàm thu hồi ánh mắt nhìn về phía đống đồ chơi trên sô pha, chỉ biết cười khổ.
Cười khổ thì cười khổ, Trần Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định giúp hai nàng thu dọn đồ đạc, dù sao cứ bày ra trong phòng khách nhìn cũng chướng tai gai mắt.
Cầm lấy chiếc quần lót chữ T gợi cảm, đã lâu không làm chuyện phòng the khiến cho Trần Phàm nhịn không được nhiệt huyết dâng trào.
Mà khi hắn cầm lấy chiếc áo ngực của hai nàng ném xuống, ngửi được hương thơm cơ thể tỏa ra, thì tiểu huynh đệ cũng trực tiếp dựng đứng lên cao.
Đây cũng không khỏi quá mức kiều diễm đi?
Trần Phàm thông qua lực khống chế khủng bố, mạnh mẽ áp chế dục vọng. Tuy nhiên vẫn nhịn không được mà liếc mắt nhìn một cái.