Buổi chiều chủ nhật, khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, các khách nhân đến xem nhà cũng dần dần rời đi, tòa lầu công ty bất động sản tiêu thụ Phi Thúy Thành cũng trở nên yên tĩnh xuống.
Hôm nay là ngày cuối cùng Điền Thảo thực tập tại công ty chi nhánh bất động sản Chiết Giang của tập đoàn Cao Tường.
Trong bốn mươi ngày qua, nàng đã cấp cho mọi người một phần bài thi thật viên mãn.
- Quản lý, tối nay tôi sẽ rời khỏi Hàng Châu, cảm ơn cô cùng các chị đã chiếu cố trong những ngày này.
Nhìn thoáng qua đại sảnh, Điền Thảo ngầm thở dài, cắt đứt nỗi lưu luyến trong lòng mình, lập tức đi tới bên cạnh nữ quản lý mỉm cười nói.
- Tiểu Thảo, cô muốn đi?
Nữ quản lý nghe được lời nói của Điền Thảo, hơi sững sờ, sau đó chợt nhớ lại chuyện ngày hôm qua Điền Thảo đắc tội Tưởng Khải, cho rằng Điền Thảo đã nghĩ thông suốt, bất đắc dĩ cười nói:
- Cũng tốt. Đi rồi cũng sẽ không còn gặp phiền toái...
Nàng vừa nói xong, thì những nữ nhân viên khác cũng liền vây quanh.
Hơn bốn mươi ngày ở chung, Điền Thảo lưu lại ấn tượng cho mọi người cũng không tệ, lúc này biết được Điền Thảo phải đi, những nữ nhân viên nhiều ít có chút lưu luyến.
Dù sao theo các nàng nghĩ, Điền Thảo là bị bức bách phải rời khỏi Hàng Châu.
- Tiểu Thảo, nếu không tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như đưa tiễn cho cô...
Một nữ nhân viên không nhịn được nói.
- Phải a, tiểu Thảo, cô tới nơi này nhiều ngày như vậy, chúng ta còn chưa có dịp cùng nhau ăn cơm đâu.
Có người phụ họa nói.
Nữ quản lý cũng cười nói:
- Đi thôi, tiểu Thảo, đêm nay chị làm chủ vậy.
- Tôi đã đặt vé xe vào lúc bảy giờ...
Điền Thảo thoáng do dự, cuối cùng lắc đầu nói:
- Để lần sau có cơ hội đến Hàng Châu, tôi nhất định mời các chị đi ăn cơm...
Nghe Điền Thảo vừa nói như thế, những nữ nhân viên đang định khuyên nhủ, nhưng không đợi các nàng mở miệng, nữ quản lý có tuổi tác lớn nhất theo bản năng nghĩ là Điền Thảo sợ hãi ở lại lâu thêm một ngày cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì thế dẫn đầu nói trước:
- Tiểu Thảo, nếu cô đã đặt vé xe xong, tôi cũng không làm khó khăn cho cô. Bất quá cô đã nói, lần sau đến Hàng Châu nhất định phải gọi điện thoại cho chúng tôi...
- Ân.
Điền Thảo gật đầu, nhưng trong lòng lại ngầm thở dài.
Chỉ có bản thân nàng tự biết, hiện tại nàng rời khỏi nơi này cũng không phải bởi vì sợ hãi Tưởng Khải, mà là bởi vì lần thực tập ở đây đã kết thúc.
Kế tiếp, nàng phải quay trở về vườn trường, đem toàn bộ tinh lực đều đặt trong việc học tập, bố túc lại những bài học bị thiếu khuyết trong khoảng thời gian thực tập này.
Theo sau, trong sự đưa tiễn vui vẻ của những nữ nhân viên, Điền Thảo thay đổi quần áo, buộc bím tóc đuôi ngựa rời khỏi đại sảnh tòa lầu.
- Rất đáng tiếc, tiểu Thảo có năng lực giỏi như vậy mà còn bị bức bách phải rời khỏi Hàng Châu.
- Không có biện pháp, sự thật chính là như vậy. Nếu nàng không đi, tuyệt đối sẽ bị Tưởng Khải đùa chết...
- Ai, thật là một xã hội khốn kiếp.
Đưa mắt nhìn Điền Thảo rời đi, những nữ nhân viên nghị luận sôi nổi, cuối cùng tập thể lựa chọn trầm mặc.
Dù sao đối với các nàng mà nói, các nàng chỉ có thể ngẫu nhiên đi đồng tình người khác, đại đa số thời gian, các nàng chỉ có thể vì sự sinh tồn của chính mình mà bôn ba.
Ở trong ánh mắt đưa tiễn của họ, Điền Thảo đi tới bên đường, ngăn đón một chiếc taxi.
Khom người ngồi vào trong xe taxi, Điền Thảo hướng những nữ nhân viên phía xa xa vẫy vẫy tay, trên mặt hiện lên dáng tươi cười sáng lạn.
Nhìn thấy nàng vẫy tay chào, các nữ nhân viên cũng cùng vẫy tay.
Theo sau, một chiếc BMW 7 cũng từ một bãi đỗ xe cách đó không xa chạy nhanh ra, chạy tới trước đường, đi theo phía sau chiếc taxi chờ Điền Thảo.
Trong xe taxi, vô luận là tài xế hay chính Điền Thảo cũng đều không phát hiện được điều này.
Tài xế vài lần dùng khóe mắt nhìn khuôn mặt mê người nhưng yên tĩnh của Điền Thảo, trong con ngươi không hề có tà niệm, chỉ có sự thưởng thức đơn thuần.
Mà Điền Thảo lại dùng một tay chống cằm, nhìn ánh trời chiều, lẳng lặng đánh giá tòa thành thị xinh đẹp này.
Trong hơn bốn mươi ngày qua, tuy rằng nàng vẫn luôn ở Hàng Châu thực tập, nhưng vẫn chưa từng ra ngoài đi dạo phố, tự nhiên cũng chưa từng có dịp thưởng thức phong cảnh nơi này.
Những ngày qua, ban ngày nàng thực tập, buổi tối còn tăng giờ ôn tập bài học.
Nàng một mực cố gắng, chưa bao giờ buông tha, cho dù Trần Phàm đã cung cấp ngôi cao tốt nhất cho nàng thi triển, cũng là như thế.
Bởi vì...nàng từng thề: nàng tuyệt không thể thất bại, cũng không thể khiến Trần Phàm thất vọng!
Bên trong chiếc BMW số 7, tài xế là một thanh niên có bộ dáng âm trầm tóc ngắn, ở vị trí tay lái phụ là một đại hán dáng người khôi ngô gương mặt dũng mãnh.
- Tưởng thiếu, ngã rẽ bên phải phía trước cũng không phải là đường lớn, con đường này xe cộ cùng người đi đường cũng không nhiều, hơn nữa không có đặt camera, chúng ta chặn xe ở con phố đó đi?
Nhìn thấy chiếc taxi phía trước vừa mở đèn xi nhan muốn quẹo phải, tên đại hán gương mặt hung hãn ngồi kế bên ghế tài xế quay đầu lại, cung kính nhìn Tưởng Khải hỏi.
Nguyên bản dựa theo Khổng Khê an bài, hắn phái hai người bắt cóc Điền Thảo sau đó trực tiếp đưa tới chỗ ở của Tưởng Khải. Kết quả Tưởng Khải lại lựa chọn cùng đồng hành với hai tên thủ hạ của Khổng Khê.
Bởi vì...hắn không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.
Hắn muốn lập tức xé nát vẻ kiêu ngạo kiêu hãnh trên gương mặt của Điền Thảo, vẻ kiêu hãnh của một kẻ bình dân đối với hắn mà nói còn rẻ tiền hơn cả rau cải trắng ngoài đường.
Hắn khẩn cấp muốn nhìn đến vẻ hối hận của Điền Thảo, một màn nàng bất lực nhìn lên hắn.
Vừa nghĩ tới một khắc này sắp đến, Tưởng Khải chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân mình đang thiêu đốt lên.
Lúc này nghe được lời đại hán, Tưởng Khải hít sâu một hơi, ổn định một chút cảm xúc nói:
- Ân, hành động nhanh nhẹn một chút.
- Tưởng thiếu yên tâm.
Đại hán khôi ngô có khuôn mặt hung hãn và danh khí không tầm thường trong quyền đàn ngầm ở Chiết Giang nhếch miệng, lộ ra hành răng trắng âm sâm nói:
- Đừng nói là một cô gái nhu nhược. Cho dù là đàn ông, thì trong vòng ba giây tôi vẫn sẽ làm cho hắn phải hôn mê...
Tưởng Khải vừa lòng cười cười, châm một điếu thuốc lá.
Thanh niên lái xe mở đèn xi nhan quẹo phải, theo chiếc xe taxi phía trước chạy vào một con đường hẻo lánh.
Cùng lúc đó, một chiếc việt dã thật bình thường đang lao nhanh trên con đường, đuổi theo chiếc BMW của Tương Khải.
Mấy phút sau, chiếc taxi chạy được một phần ba đường vắng, Điền Thảo giơ tay nhìn đồng hồ, nói:
- Chú à, phiền chạy nhanh hơn một chút, tôi phải đón xe.
- Được.
Người tài xế trung niên mỉm cười gật đầu, sau đó theo bản năng định nhấn mạnh chân ga.
Đúng lúc này, chiếc BMW số 7 màu đen giống như một cơn gió lốc đen chớp mắt liền vượt qua chiếc taxi.
Gương mặt người tài xế trung niên biến đổi, vội vàng dừng lại hành động tăng tốc.
- Tư...
Theo sau, nương theo tiếng vang khi lốp xe cùng mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, chiếc BMW trượt ra một khoảng cách phía trước, sau đó dừng xéo bên đường, ngăn cản đường đi của xe taxi.
Gương mặt tài xế taxi biến đổi, lập tức giẫm phanh, thò đầu ra cửa sổ há mồm ra chuẩn bị mở miệng mắng to.
Nhưng ngay khi hắn định mở miệng chửi mắng, cửa xe BMW phía trước mở ra, một gã thanh niên gương mặt âm trầm tóc đinh cùng một gã đại hán gương mặt bưu hãn từ trong xe đi xuống, rất nhanh chạy tới xe taxi.
Nhìn thấy một màn như vậy, người tài xế trung niên biến sắc, đem lời mắng vừa đến bên miệng nuốt vào trong bụng, trong con ngươi theo bản năng tràn ngập tia sợ hãi.
Điền Thảo ngồi kế bên vị trí tài xế nhìn thấy cảnh này, đôi mày cũng chợt cau lại.
Theo sau nàng rõ ràng nhìn thấy cửa sổ chiếc BMW phía trước mở ra, một gương mặt khiến nàng thật chán ghét xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Dưới trời chiều, gương mặt kia lộ ra dáng tươi cười âm sâm mà tà ác.
Nụ cười kia giống như đang muốn nói với Điền Thảo: Con điếm, mày trốn không thoát lòng bàn tay của lão tử!
- Chú ơi, lái xe nhanh lên.
Nhìn thấy Tưởng Khải, Điền Thảo thần tình biến sắc, vội vàng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Người tài xế cả kinh, theo bản năng muốn khởi động máy xe nhưng lại phát hiện tên đại hán khôi ngô cùng tên thanh niên âm lãnh đã sắp đến gần taxi.
Hơn nữa tên thanh niên âm lãnh còn dùng ánh mắt lạnh lùng trừng hắn, ý bảo hắn tốt nhất không được cử động.
Người tài xế thoáng do dự, vẻ phẫn nộ cùng bất mãn nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Thực xin lỗi cô gái, tôi không thể giúp cô...
Người tài xế quay đầu, nói lời xin lỗi với Điền Thảo.
Tựa hồ điều hắn làm được cũng chỉ như thế!
Gương mặt Điền Thảo biến đổi, không nói một lời nhanh nhẹn mở cửa xe, mang theo túi xách lao xuống xe.
- Muốn chạy?
Tên đại hán khôi ngô có danh khí không tầm thường trong ngầm quyền đàn tỉnh Chiết Giang thấy Điền Thảo xuống xe, cười lạnh một tiếng giẫm mạnh chân tại chỗ lao theo Điền Thảo, đồng thời một bàn tay vung ra định chộp Điền Thảo vào trong tay.
- Sưu!
Cùng lúc đó, một thân ảnh nhưu linh từ phía sau Điền Thảo lao tới.
- Tư...
Một ánh hàn quang lạnh lẽo xẹt qua từ trên xuống dưới, giống như vừa cắt phải đậu hũ, trực tiếp cắt đứt tay phải của đại hán khôi ngô.
- Phốc xuy.
Máu tươi trong nháy mắt phun ra, bàn tay bị chặt đứt trong nháy mắt rơi xuống đất, đại hán chợt ngẩn ngơ, sau đó cảm thấy đau đớn kịch liệt làm toàn thân hắn chấn động dữ dội, há mồm ra, theo bản năng muốn tru lên.
Trước người tên đại hán là một người thanh niên chỉ có một cánh tay, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được thu hồi thanh tiểu đao không hề dính máu cầm trong tay, trước khi tên đại hán tru lên, đùi phải hắn tung ra, đá thẳng vào quai hàm tên đại hán!
- Phanh.
Một cú đá mạnh, tên đại hán giống như con diều đứt dây trực tiếp bay ra ngoài, tạp vào bụi cây ven đường, đè dẹp một mảnh cây cối, thân hình bị vùi lấp bên trong.
Một cước đá bay tên đại hán khôi ngô, thanh niên cụt tay bước dài một bước, nháy mắt đi tới trước mặt tên thanh niên vẻ mặt âm lãnh còn đang trợn mắt há hốc mồm, bàn tay chém ra thành hình trảo chụp tới.
- Bá!
Giống như lấy đồ trong túi, thanh niên cụt tay một phát bắt trúng cổ tên thanh niên kia, mặc cho tên thanh niên giãy dụa vô lực, dùng sức vung ra!
- Phanh.
Thân hình thanh niên hung hăng nện lên trên xe BMW, phát ra âm thanh trầm đục.
Trong xe BMW, nhìn thấy thanh niên cụt tay giống như một chiến thần xuất hiện, dáng tươi cười tà ác trên mặt Tưởng Khải liền đọng lại, hoàn toàn rơi vào trong nỗi khiếp sợ.
Lúc này, lại vang lên thanh âm trầm đục, nhất thời làm cho hắn chợt bừng tỉnh, hắn thất kinh bò ra ghế phía trước, cố gắng leo vào vị trí tay lái, lái xe chạy trốn.
- Hi...
Không đợi Tưởng Khải ngồi vào trên ghế lái, thanh niên cụt tay kéo bung cửa xe ra.
- Mày muốn làm gì?
Tưởng Khải sợ tới mức cả người chấn động, rút vào băng sau, thần tình hoảng sợ nhìn người thanh niên.
- Chặt hai đùi của mày.
Gương mặt thanh niên cụt tay không chút thay đổi phun ra năm chữ, cổ tay run lên, tiểu đao lạnh lẽo lại rơi vào trong tay của hắn.
- Cha của tao là Tưởng Cương, mày đụng đến tao là muốn chết rồi.
Sau thoáng hoảng sợ ngắn ngủi, Tưởng Khải chợt nhớ lại thân phận của mình, đe dọa nói.
Thanh âm vừa ra, hắn tựa hồ tìm được một ít lòng tự tin, nỗi sợ hãi trong lòng giảm bớt một ít, chỉ nghe hắn uy hiếp:
- Tao cho mày biết, chỉ cần một cú điện thoại của tao, toàn bộ cảnh sát Hàng Châu đều sẽ xuất động...
Không một tiếng trả lời, người thanh niên cụt tay tiến lên chém ra một đao.
- Phốc xuy!
Một đao ra, huyết quang hiện!
- Ngao!
Tưởng Khải kêu rên không dứt...
Đao thứ hai.
Huyết quang lại hiện, Tưởng Khải thiếu chút nữa đau đến hôn mê bất tỉnh.
- Không ai có thể khiến cho tao ra đao thứ hai...
Thanh niên cụt tay nhìn hai chân đã bị phế của Tưởng Khải, coi thường nói:
- Mày hẳn nên cảm tạ Trần thiếu đã lưu cho mày một mạng chó!
Trần thiếu?
Trong tiếng kêu rên không dứt, thần tình Tưởng Khải ngây ra.
- Trần thiếu lưu lại mạng chó cho mày cùng cha mày, nhưng hãy mua sẵn quan tài trước đi!
Thanh niên cụt tay thu đao, đóng cửa xe, ngữ khí băng sương giống như ma âm kích thẳng vào trái tim đã bị phá hủy của Tưởng Khải!