Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló dạng ở phương đông, Trần Phàm giống như thường ngày theo trong cơn mơ tỉnh dậy. Hiển nhiên đồng hồ sinh vật của hắn cũng không có bởi vì thời gian đảo lộn mà thay đổi.
Trên thực tế, sau khi học được thuật ngủ say của Lưu Mãnh, mỗi ngày hắn đều khống chế thỏa mãn giấc ngủ của mình.
Nằm xuống liền ngủ sâu, khi tỉnh dậy tinh thần sẽ phấn chấn!
Bởi có rèm che, cho nên ánh sáng trong phòng rất mỏng manh, Trần Phàm mở mắt ra, chậm rãi thích ứng, mới nhìn thấy rõ ràng hết thảy cảnh tượng bên trong gian phòng.
Bên cạnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Dai Fu đâu nữa. Tối hôm qua, sau khi Dai Fu và Trần Phàm đại chiến xong, thì nàng cũng không ở lại đây nghỉ ngơi. Theo Dai Fu giải thích thì, nàng bởi vì bồi Trần Phàm nên đã không đi tham dự cuộc họp gia tộc, nhưng phải quay về xem nội dung buổi họp đêm qua thảo luận tới vấn đề gì.
Lời tuy nói như vậy, nhưng Trần Phàm hiểu rõ ràng, sở dĩ tối hôm qua Dai Fu rời đi, trừ việc muốn biết nội dung cuộc họp gia tộc đêm hôm qua, thì vẫn còn muốn quay về giải quyết chuyện tình giao lưu của trường đại học Đông Hải với bốn trường đại học nổi tiếng nhất Anh quốc, giúp Trần Phàm.
Hít sâu một hơi, Trần Phàm bật đèn, đứng dậy vươn vai, bắt đầu mặc quần áo vào, khi rửa mặt xong, thì trong phòng khách cũng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Phàm thoáng trầm ngâm, rất nhanh đã đoán ra, cú điện thoại này là do Dai Fu gọi tới.
Đúng theo như suy nghĩ của Trần Phàm, sau khi chuyển liên lạc, trong ống nghe liền truyền ra thanh âm quen thuộc của Dai Fu:
- Honey, anh đang muốn đi luyện công buổi sáng phải không? Em đã dặn dò nhân viên mang trang phục thể thao lên cho anh. Ngoài ra, bảy giờ đồng hồ, em sẽ qua tìm anh, đến lúc đó chúng ta sẽ ăn điểm tâm cùng với ông nội của em.
Bên tai vang lên thanh âm của Dai Fu, trong lòng Trần Phàm không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp. Theo suy nghĩ của Trần Phàm, trên đời này trừ chính bản thân mình ra, thì cũng chỉ có Dai Fu là người hiểu rõ mình nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Cảm ơn em.
Trần Phàm mỉm cười nói.
Nghe thấy ba chữ này, đầu máy bên kia Dai Fu cũng không hờn giận, mà tươi cười nói:
- Honey, anh đừng khách khí với em. Đây chỉ là phần thưởng nhỏ cho những việc anh đã làm trong buổi tối ngày hôm qua mà thôi!
Nói xong, Dai Fu hôn một cái rõ to, sau đó liền cúp máy.
Cầm máy điện thoại trong tay, Trần Phàm hồi tưởng đến một màn tối hôm qua, Dai Fu vì sắm vai nữ vương, cho nên đã trói mình vào thành giường, mang giày cao gót, điên cuồng lắc hông ở trên người mình!
Cúp máy xuống, Trần Phàm bước đến cửa, mở cửa phòng ra, quả nhiên trông thấy một cô gái trẻ đang cầm một bộ quần áo thể thao, cung kính đứng chờ ở bên ngoài.
- Tiên sinh, buổi sáng tốt lành.
Mắt thấy Trần Phàm mở cửa phòng ra, đầu tiên cô gái trẻ thoáng ngẩn người. Sau đó khẩn trương cúi đầu vấn an.
- Buổi sáng tốt lành.
Trần Phàm mỉm cười, theo trong túi quần rút một tờ USD ra, đưa cho cô gái trẻ nói:
- Vất vả rồi.
Nhìn thấy hành động này của Trần Phàm, diễn cảm của cô gái trẻ không khỏi hoảng hốt.
- Tôi biết trong gia tộc Kerner Er có rất nhiều quy củ, không cho phép các cô nhận tiền thưởng của khách nhân.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của cô gái trẻ, Trần Phàm mỉm cười nói:
- Cầm đi, coi như lão gia hỏa Edward biết được, thì cũng không dám làm gì cô đâu.
Nghe thấy Trần Phàm nói như thế, cô gái trẻ hồ nghi nhìn nhìn Trần Phàm, trong lòng cũng đang phỏng đoán thân phận của Trần Phàm.
Từ sau khi vào làm trong gia tộc Kerner Er, nàng được an bài phục vụ, thu dọn phòng ở cho các vị khách nhân, nên đã từng gặp qua không ít đại nhân vật. Nhưng ở trong kí ức của nàng, gian phòng mà Trần Phàm đang ở, hai năm thời gian qua, cũng chỉ có một người tiến vào đây mà thôi.
- Cảm ơn ngài!
Cô gái trẻ thoáng chần chừ một lát, nhưng vẫn nhận tiền thưởng. Sau đó cúi đầu, dùng hai tay chuyển quần áo cho Trần Phàm, yên lặng rời đi, không quấy rầy thời gian của Trần Phàm thêm nữa.
Khách sạn Brown là một trong những khách sạn có phong cách sang trọng nhất ở London, thậm chí là cả Anh quốc. Theo dòng lịch sử, khách sạn Brown từng tiếp đãi qua đông đảo khách nhân mang thân phận cao quý như Napoléon III, tổng thống nước Mỹ Theodore. Roosevelt cùng hoàng đế Ethiopia. Haile Selassie. Có bề dày lịch sử, mang phong cách England chính tông, phương thức phục vụ ưu tú hàng đầu. Cho nên khách sạn Brown quanh năm suốt tháng luôn luôn chật kín người.
Khách sạn mà đoàn giáo viên và sinh viên của trường đại học Đông Hải ở lại, cũng chính là khách sạn Brown. Đây hoàn toàn là do an bài lúc trước của Dai Fu.
Theo ngày Dai Fu bị giam lỏng, đám giáo sư cùng sinh viên của trường đại học Đông Hải, thường xuyên rơi vào sự ghẻ lạnh trong những buổi hoạt động giao lưu của bốn ngôi trường đại học nổi tiếng nhất nước Anh. Nhưng riêng ở trong khách sạn Brown, nhân viên phục vụ trong khách sạn vẫn đối xử với mọi người như những khách nhân cao quý khác. Điều này theo ý nào đó mà nói, cũng làm cho trong lòng toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đại học Đông Hải cảm thấy một phần nào an ủi. Nhưng phần an ủi này, vẫn không thể làm cho Tần An yên lòng!
Trên thực tế, theo từ lúc thái độ của trường đại học Cambridae phát sinh chuyển biến, cùng ba trường khác thông báo hủy bỏ hoạt động giao lưu, thì tâm tình của Tần An đã trực tiếp nhấc lên giữa cổ họng.
Tuy rằng mấy hôm trước Trần Phàm đã nói cho hắn biết, sau ba ngày thời gian, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng mỗi đêm hắn đều trằn trọc khó đi vào giấc ngủ. Hôm nay cũng giống như vậy, nằm thao thức mấy tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng mà hắn đã rời giường, sau đó đứng ngẩn người ở bên khung cửa sổ.
Đối với Tần An, hắn có thể không cần mặt mũi của chính bản thân mình. Dùng cách nói của hắn: ta đã sống gần nửa đời người, chẳng biết ngày nào sẽ nằm xuống lỗ, cái gọi là thể diện xưa nay ta không nhìn vào trong mắt. Điều ta quan tâm chính là không muốn tâm huyết nửa đời của mình, bị đem ra làm trò cười trong ngành giáo dục quốc tế. Bởi vì chuyện này sẽ là vết thương trí mạng đối với sự phát triên trong tương lai của trường đại học Đông Hải!
Sở dĩ, mấy ngày hôm nay Tần An lo lắng, cũng hoàn toàn là vì nguyên nhân này.
- Không biết Tiểu Phàm xử lí chuyện này đến đâu rồi.
Nhìn ánh rạng đông ở phía cuối chân trời. Tần An khẽ thở dài:
- Mong rằng mọi chuyện sẽ đúng như lời hắn nói.
Dứt lời, Tần An kéo lê thân hình mệt mỏi, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị thanh tẩy một phen, sau đó dẫn nhóm giáo viên và sinh viên của trường đại học Đông Hải, đi tham gia hoạt động giao lưu trong ngày thứ tư!
Cùng lúc đó, bên ngoài khách sạn Brown.
Mark Will thân là hiệu trưởng của trường đại học Cambridae, đang ngồi trong một chiếc Bentley, đôi chân mày gắt gao nhíu vào cùng một chỗ, trên mặt cũng không còn chút khí sắc nào.
Trên thực tế, theo hai giờ đêm hôm nay nhận được điện thoại của Dai Fu xong, thì Mark Will đã chẳng còn một chút khí sắc nào. Lời nói của Dai Fu lúc đó, vẫn giống như ma âm từ dưới địa ngục truyền lên, không ngừng quanh quẩn ở bên tai của hắn.
- Ngài Mark Will tôi không quan tâm ông dùng phương pháp gì, hôm nay ông nhất định phải làm cho mỗi thành viên trong đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải, tha thứ cho sự ngạo mạn vô lễ của trường đại học Cambridae các ông. Nếu không, tôi sẽ vận dụng mối quan hệ, để cho người khác đến thay thế vị trí của ông!
Uy hiếp...Đây tuyệt đối là một câu uy hiếp trắng trợn. Nhưng đối mặt với lời uy hiếp của người kế thừa gia tộc Kerner Er, trong lòng Mark Will trừ bỏ khẩn trương ra, thì cũng chỉ còn sợ hãi!
- Ngài Mark Will họ đã tới rồi.
Trong lúc Mark Will đang rối rắm, thì trợ lý của hắn đã mở miệng nhắc nhở.
Vừa nghe trợ lý nói như vậy, thì Mark Will đã khôi phục lại tinh thần từ trong cơn suy tư. Sau đó, không cần chờ tay trợ lý bước xuống mở cửa xe ra cho mình, hắn đã tự mở cửa xe, bước xuống.
Sau khi bước xuống xe, Mark Will rõ ràng nhìn thấy, ba gã hiệu trưởng của ba trường đại học nổi tiếng khác, cũng đang mang theo biểu tình nghi hoặc và bất mãn đi về phương hướng này.
- Mark Will thân ái, khách sạn Brown nổi tiếng nhất vẫn là món ăn tối, mà không phải là những món điểm tâm buổi sáng đâu.
Rất nhanh, Alan Smith hiệu trưởng trường đại học Oxford cùng hai gã hiệu trưởng khác nhíu mày đi tới, nói:
- Tôi thề có Chúa, bữa sáng ở đây ăn không nuốt được. Cho nên, nếu ông tìm chúng tôi bàn chuyện, thì chúng ta hãy thay đổi nơi khác đi thôi.
- Alan Smith nói rất đúng, điểm tâm ở đây nuốt không vào!
Gã thần tình đầy râu đứng bên cạnh, đồng dạng cũng nhíu mày nói:
- Ngoài ra, nếu tôi nhớ không lầm, thì đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải cũng ở trong khách sạn Brown đi? Mark Will thân ái, chẳng lẽ ông không ngại gặp phải bọn họ sao? Tôi nghĩ, nếu như cái lão già họ Tần kia nhìn thấy mấy người chúng ta, thì tuyệt đối sẽ giống như cún con vẫy đuôi mừng chủ!
- Ha ha, cách so sánh này rất hợp lý.
Cuối cùng là gã đeo kính gọng vàng cười nói:
- Nếu không phải gia tộc Kerner Er gây áp lực, chúng ta làm sao sẽ đồng ý giao lưu cùng với cái ngôi trường hạng bét kia?
- Ba vị.
Bên tai vang lên những lời nói khoái trá này, Mark Will thần sắc khó coi, trầm giọng nói:
- Thật đáng tiếc, tôi có một tin tức bất hạnh muốn thông báo cho các ông nghe.
- Tin gì?
Ba người đều tò mò hỏi.
- Có lẽ trước 2 giờ đêm hôm nay, cái lão già Tần An kia vẫn là chó con tung tăng ở dưới chân chúng ta.
Trên mặt Mark Will lộ ra nụ cười giễu cợt:
- Nhưng hiện giờ, bốn người chúng ta nhất định phải biến trở thành chó con, đi vào trong khách sạn Brown, sau đó làm trò vẫy đuôi ở trước mặt lão già Tần An!
Vừa nghe thấy Mark Will nói những lời này, ba người Alan Smith đều không khỏi ngây ra!