Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 353: Quang minh chính đại bởi vì ai (7)



Hiện giờ nghe được câu chất vấn khí thế bức người của Trần Phi, gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi, nói:
 
- Những lời này hẳn phải do tôi hỏi anh mới đúng chứ?
 
- Hỏi tôi?
 
 Trần Phi tức đến cười gằn, hắn phun ra một hơi nói:
 
- Trần Phàm, tôi cho chú biết, hôn sự giữa tôi cùng Lý Dĩnh là do ông nội tôi cùng Lý gia gia định tới, mà chú lại không xấu mặt thông đồng một chỗ với Lý Dĩnh, hiện tại lại hỏi tôi có ý tứ gì? Chú đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình sao?
 
- Chuyện này sai ở tôi.
 
 Nhìn thấy không khí trở nên càng thêm khẩn trương. Lý Vân Phong lại một lần nữa mở miệng, hắn có chút tự trách nói:
 
- Là do trước đó tôi không điều tra cho rõ ràng, mới đưa đến cục diện hiện tại.
 
- Lý thúc, cá nhân cháu cho rằng với tình huống trước mắt, theo đuổi nguyên nhân sự tình đã không còn ý nghĩa, trước mắt cần giải quyết chính là, thương định như thế nào ổn thỏa xử lý tốt đẹp chuyện này.
 
 Trần Vĩnh Thụy nhìn thẳng Lý Vân Phong. gằn từng chừ:
 
- Tiểu Phi cùng tiểu Dĩnh đám hỏi, là lời của ngài nói ra, hơn nữa ông nội của tiểu Phi cũng đã đáp ứng rồi, hiện giờ như vậy, chỉ sợ...
 
Câu nói kế tiếp Trần Vĩnh Thụy không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: bất kể như thế nào, ngươi cũng phải cho ta một công đạo.
 
- Cha, chuyện này không có bất kỳ điều gì cần thương lượng. Trần Phàm nhất định phải rời khỏi.
 
 Lúc này đây không đợi Lý Vân Phong mở miệng. Trần Phi liền nói, giọng nói bá đạo tới cực điểm.
 
Nhất định rời khỏi?
 
Nghe được bốn chữ này, Trần Phàm nở nụ cười, sau đó khí thế của hắn trở nên sắc bén lên, giọng nói lạnh như khối băng:
 
- Trước khi các người cầu hôn. Lý Dĩnh đã ở chung một chỗ với tôi, hiện giờ muốn tôi rời khỏi, có thể sao?
 
- Trước cùng ngươi một chỗ thì thế nào? ông nội đáp ứng chính là để cho ta cùng Lý Dĩnh kết hôn, mà không phải tên phế vật như ngươi.
 
 Giờ khắc này Trần Phi hoàn toàn nổ bạo, hận ý trong lòng đối với Trần Phàm không hề có chút che lấp.
 
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lý Vân Phong lại biến đổi, trở nên cực kỳ ngưng trọng.
 
Mà Trần Vĩnh Thụy cũng híp mắt nhìn Trần Phàm. gằn từng chừ:
 
- Tiểu Phàm, chuyện này là do đại gia gia của ngươi tự mình định ra, quan hệ tới tương lai sau này của Trần gia cùng Lý gia. ý nghĩa trọng đại, mời ngươi thận trọng.
 
- Ta nói rồi, Lý Dĩnh đã là nữ nhân của ta trước, muốn cho ta rời khỏi, đừng nói là ông nội của Trần Phi tự mình định ra, dù chính thiên vương lão tử cũng không được.
 
 Đối mặt từng bước ép sát của Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy, giọng nói của Trần Phàm hoàn toàn lạnh xuống.
 
Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm lại cuồng như thế, ngạc nhiên nghe được câu nói của Trần Phàm, không riêng gì Trần Phi, dù là Trần Vĩnh Thụy và Lý Vân Phong cũng đều ngây ra.
 
- Phế vật, ngươi cho là ngươi dựa vào lão thái gia cưng chiều ngươi, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này lên tới chỗ lão thái gia. Trần Phi ta cũng không sợ, không tin chúng ta có thể thử xem.
 
 Trần Phi không hề lùi bước, tư thế phảng phất như muốn hoàn toàn vạch mặt với Trần Phàm.
 
Mà Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy đều trầm mặc không nói.
 
Trong lòng bọn hắn đều rất rõ ràng, chuyện này nếu đến tai Trần lão thái gia, người thắng cuối cùng tuyệt đối không thể nào là Trần Phi, thứ nhất Trần lão thái gia cưng chiều Trần Phàm đến mức Trần Phi không thể so sánh, thứ hai là Lý Vân Phong sau đó mới cầu hôn. Trần Phàm cùng Lý Dĩnh ở chung với nhau trước, chuyện này Trần Phàm hoàn toàn chiếm lẽ phải.
 
- Lý thúc.
 
 Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Trần Vĩnh Thụy nhìn Lý Vân Phong chằm chằm, nhắc nhở:
 
- Tiểu Phi cùng tiểu Dĩnh đính hôn, chính do ngài ở ngay trước mặt các đại lão quân đội mở miệng, nếu lật lọng, tôi nghĩ thể diện của chúng ta sẽ rất khó coi.
 
Theo ý nào đó mà nói, trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này là do Lý Vân Phong còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống, nên mới tạo ra rắc rối như bây giờ.
 
Vì thế trong lòng hắn nhiều ít có chút không yên tâm, đồng thời cũng biết chuyện này xử lý cực kỳ khó khăn.
 
Lúc này nghe Trần Vĩnh Thụy nói như thế, Lý Vân Phong rất rõ ràng. Trần Vĩnh Thụy bức bách hắn, nói cách khác muốn hắn giữa Trần Phàm và Trần Phi lựa chọn một đứa cháu rể.
 
Trong lúc nhất thời Lý Vân Phong do dự.
 
Lựa chọn này đối với hắn mà nói, thật sự quá khó khăn.
 
Lựa chọn Trần Phi, sẽ hoàn toàn đắc tội Trần Phàm, cũng chẳng khác nào biến thành đắc tội Trần lão thái gia, lựa chọn Trần Phàm, sẽ hoàn toàn đắc tội Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy.
 
- Lý thúc, hôm nay ở trên xe, tôi cũng đã nói chuyện với tiểu Phi, tiểu Sâm cùng nó đều đảm nhiệm chức vụ tại Giang Tô, sau này có việc sẽ chiếu cố nhiều hơn.
 
 Trần Vĩnh Thụy mở miệng lần nữa, lời nói thật ẩn ý:
 
- Mặt khác tôi cho rằng với uy vọng của Lý thúc trong quân đội, phương diện Yên Kinh cũng có thể coi trọng tiểu Sâm nhiều hơn.
 
Ngạc nhiên nghe được Trần Vĩnh Thụy nói như thế, trong lòng Lý Vân Phong không khỏi vừa động.
 
Thân là người cầm quyền quân khu Nam Kinh, hắn không phải ngu ngốc, hắn tự nhiên có thể nghe ra tin tức từ những lời này của Trần Vĩnh Thụy.
 
Thứ nhất. Trần Vĩnh Thụy muốn ám chỉ, lấy thân phận cùng địa vị của hắn, có thể ở bên Nam Kinh giúp lời nói, có sự giúp đỡ của hắn, tương lai tiền đồ của Lý Sâm thật bừng sáng. Tiếp theo, Trần Vĩnh Thụy âm thầm nhắc nhở, người cầm quyền sau này của Trần gia rất có thể là hắn cùng Trần Phi.
 
Hiểu được điều này, đôi mày Lý Vân Phong càng nhíu chặt hơn, hắn không thể không thừa nhận, đắc tội Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi, theo lâu dài mà xem, chứng thật là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Mà đắc tội Trần Phàm, chỉ là trong thời gian ngắn phải thừa nhận lửa giận của Trần lão thái gia, về lâu dài...
 
Đắc tội Trần Phàm, chẳng lẽ theo lâu dài mà xem, sẽ không phải chịu ảnh hưởng sao?
 
Lý Vân Phong thầm hỏi chính mình, đáp án không cần nói cũng biết.
 
Sẽ!
 
Hắn biết rõ, cả cuộc đời Trần lão thái gia vượt qua sóng to gió lớn, chuyện mưa gió nào chưa từng trải qua. ánh mắt nhìn người tự nhiên người khác không thể so sánh.
 
Nếu Trần lão thái gia đã cưng chiều cùng xem trọng Trần Phàm, như vậy tự nhiên có đạo lý của ông ấy.
 
Hơn nữa Trần Phàm còn một thân phận khác không thể không khiến Lý Vân Phong coi trọng: Long Nha duy nhất trong suốt gần ba mươi năm nay của Trung Quốc!
 
Có lẽ những người khác không biết thân phận Long Nha này đại biểu cho điều gì, nhưng hắn thán là quân nhân biết rõ.
 
Có thể nói không chút nào khoa trương, đó là thân phận cùng vinh dự mà một quân nhân luôn tha thiết ước mơ.
 
Ba mươi năm, chỉ có Trần Phàm làm được.
 
Long Nha, là phế vật sao?
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Vân Phong chợt rộng mở trong sáng.
 
Ngay trong lúc Lý Vân Phong trầm mặc, biểu tình của Trần Phi đã không còn phẫn nộ như trước đó, ngược lại khóe miệng hắn nhếch lên như muốn nói với Trần Phàm: Phế vật, ngươi cũng không nhỏ nước tiểu mà soi gương, ngươi dựa vào cái gì tranh với ta?
 
Không riêng gì Trần Phi, ngay cả Trần Vĩnh Thụy cũng lộ ra biểu tình tự tin, hắn tin tưởngLý Vân Phong không phải là người có ánh mắt hẹp hòi, sẽ có thể nhìn thấy rõ tình thế tương lai.
 
Hắn thậm chí hoài nghi Lý Vân Phong vì coi trong tương lai cùng tiềm lực của hắn cùng Trần Phi, cho nên mới chủ động ở Yên Kinh ngay trước mặt các đại lão quân đội mở miệng cầu hôn.
 
- Vĩnh Thụy, tôi cho rằng chuyện này nên xin chỉ thị của Kiến Quốc một chút thì tốt hơn.
 
 Trong lòng vừa hiểu rõ, đôi mày nhíu chặt của Lý Vân Phong chậm rãi giãn ra. Hắn liếc mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy đưa ra đề nghị.
 
Nghe Lý Vân Phong nói như thế, Trần Phi mỉm cười nói:
 
- Lý gia gia, hiện tại ngài gọi điện cho ông nội của cháu đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Vừa nói xong, ý cười nơi khóe miệng Trần Phi càng đậm, theo hắn xem ra, hắn luôn luôn được Trần Kiến Quốc coi trọng, được Trần Kiến Quốc bồi dưỡng thành người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, mà bản thân hắn cũng làm được cực kỳ xuất sắc, rất nhanh sẽ đạt tới cấp độ phó tỉnh cấp, Trần Kiến Quốc không có đạo lý đi giúp Trần Phàm.
 
- Vĩnh Thụy, tiểu Phàm, hai người có ý kiến không?
 
 Lý Vân Phong lại hỏi.
 
Trần Vĩnh Thụy hơi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
 
- Không ý kiến.
 
Trần Phàm cũng mở miệng, sắc mặt bình tĩnh, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Nhìn thấy ba người đều không có dị nghị, Lý Vân Phong cũng không chậm trễ, lập tức gọi điện cho Trần Kiến Quốc.
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được. Lý Vân Phong trầm giọng nói:
 
- Tôi là tư lệnh viên quân khu Nam Kinh Lý Vân Phong, mời chuyển máy cho Trần chủ tịch.
 
Ước chừng mười mấy giây sau, điện thoại lại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Trần Kiến Quốc:
 
- Lão Lý, Vĩnh Thụy cùng tiểu Phi bọn họ đang ở chỗ ông đi? ông gọi điện cho tôi chẳng lẽ bởi vì chuyện cầu hôn?
 
- Ân.
 
 Lý Vân Phong nói:
 
- Lão Trần, sự tình là như vậy...
 
Theo sau. Lý Vân Phong ngay trước mặt ba người Trần Phàm đem đầu đuôi sự tình nói cho Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quốc trầm mặc một lúc lâu, cấp ra câu trả lời, trực tiếp cúp máy.
 
Trong phòng sách, trong ánh nhìn tin tưởng của Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy, Lý Vân Phong nhẹ nhàng cúp điện thoại.
 
- Lý gia gia, ông nội của cháu đáp ứng muốn tiểu Dĩnh gả cho cháu, đúng không?
 
 Trần Phi nhịn không được mở miệng hỏi, cảm giác như chỉ một giây đồng hồ hắn cũng không muốn chờ đợi, hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy vẻ mặt bi kịch của Trần Phàm.
 
Nhưng...
 
Vượt ngoài dự đoán của hắn và Trần Vĩnh Thụy, Lý Vân Phong khẽ lắc đầu.
 
Thấy một màn như vậy, đồng tử Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi trong nháy mắt trừng lớn tròn xoe.
 
Theo sau trong biểu tình không thể tin của hai người, Lý Vân Phong chậm rãi mở miệng:
 
- Kiến Quốc nói, nếu tiểu Phàm và tiểu Dĩnh đã quen nhau trước, như vậy lần cầu hôn này xóa bỏ.
 
Xóa bỏ cầu hôn?
 
Nghe được bốn chữ này, trên sô pha. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi như bị hóa đá, hoàn toàn ngây người...
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv