Tiếng nổ thình lình vang lên làm toàn bộ những người bên trong ghế lô kìm lòng không được đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
Khi nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện ở cửa thì tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Dưới ánh đèn, bọn hắn nhìn thấy một gương mặt thật lạnh lùng, lạnh lùng đến tận xương tủy.
Cùng lúc đó cặp mắt thâm thúy lóe lên lửa giận khủng bố.
- Buông nàng ra.
Trần Phàm mở miệng, thanh âm khàn khàn.
Hắn vừa nói vừa đi tới chỗ Lưu Oánh Oánh.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, cả người Sử Bân chấn động, theo bản năng buông mái tóc Lưu Oánh Oánh ra.
Mà Lưu Oánh Oánh đã bị kích thích thật lớn lại ngơ ngác nhìn Trần Phàm đang đi tới chỗ mình, trong óc trống rỗng.
Giờ khắc này, nàng thậm chí nghĩ không ra Trần Phàm là ai.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn.
Cứ nhìn một cách ngây ngốc như thế.
Nhìn thấy Trần Phàm hướng phía trước đi tới, Sử Bân cùng vài nam nữ còn chưa uống thuốc kích thích chỉ cảm thấy trong ngực như bị một tòa núi lớn đè ép, áp lực tới cực điểm, mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trên trán bọn hắn chảy ra.
So ra mà nói, hai tên thiếu niên uống thuốc kích thích lại không có cảm giác gì, thậm chí có một gã thiếu niên nhìn thấy Trần Phàm đi đến gần, nhất thời tiến lên một bước rống lớn nói:
- Con mẹ mày, mày là ai a?
- Mẹ mày, mày có biết lão tử là ai không?
Đồng bạn bên cạnh vừa mở miệng, sự sợ hãi trong nội tâm thoáng giảm bớt, hắn lấy hết dũng khí nhìn Trần Phàm kêu to.
Không trả lời, Trần Phàm chợt động.
- Ba.
Trong hoảng hốt, mọi người kể cả Sử Bân bên trong đều chỉ nhìn thấy một bóng bàn tay hiện lên, sau đó tên thiếu niên ngăn ngay trước người Trần Phàm bị một cái tát của Trần Phàm đánh bay ra ngoài.
- Phanh.
Thân thể thiếu niên trực tiếp đập thẳng lên vách tường, sống mũi trong nháy mắt bị đụng gãy, máu tươi văng khắp nơi.
- Con mẹ nó mày muốn chết.
Một tên thiếu niên khác cũng uống thuốc kích thích, chứng kiến đồng bạn bị đánh, nhất thời rút cây dao bên hông ra, nhằm phía Trần Phàm.
- Răng rắc.
Tiếng vang giòn truyền ra, cổ tay cầm dao của tên thiếu niên bị Trần Phàm nắm lấy, dùng sức kéo mạnh, trực tiếp gãy thành hai đoạn.
- A!
Gã thiếu niên kêu lên thảm thiết, thân hình cong lại như con tôm khô.
- Bá.
Trần Phàm buông tay, chụp lấy cây dao rơi xuống, sau đó dùng sức vung lên.
- Tư...
Giống như vừa cắt đậu hũ, tốc độ cực hạn phối hợp lưỡi dao lạnh lẽo, cổ tay thiếu niên trong nháy mắt bị chặt đứt, máu tươi phun ra như suối.
Thân hình Trần Phàm né qua một bên tránh máu tươi phun ra, thuận tay bắt lấy cổ thiếu niên, dùng sức vung, giống như ném bọc rác rưởi, trực tiếp ném ra ngoài.
- Loảng xoảng loảng xoảng.
Thân hình thiếu niên bị hung hăng ném xuống bàn thủy tinh trước mặt, nện bàn thủy tinh vỡ nát, những mành thủy tinh vỡ vụn cất mấy đường vết thương trên người thiếu niên, máu tươi nháy mắt tuôn ra, thiếu niên trực tiếp biến thành người máu.
Nhanh.
Nhanh đến cực hạn.
Tất cả chuyện này giống như phát sinh trong nháy mắt, ngay khi mọi người lấy lại tinh thần, hai gã thiếu niên đã nằm trên mặt đất run rẩy, bộ dáng như đang hấp hối.
- A.
Trong ghế lô còn có bốn cô gái không uống thuốc kích thích, vừa lấy lại tinh thần liền chứng kiến một màn khiến người ta khủng hoảng, lại lập tức hét lên thất thanh.
Mấy tên thiếu niên kể cả Sử Bân chỉ cảm thấy nơi cổ họng như có một con dao gác lên, hai đùi không ngừng run rẩy như bị bệnh sốt rét, trong đó còn có một gã nhát gan, hoảng sợ tới mức tiểu trong quần.
Trần Phàm cũng không tiếp tục động thủ, mà đi về hướng Lưu Oánh Oánh.
Bước tiến của hắn rất chậm, rất nặng, vẻ tự trách trong con ngươi không chút nào che giấu.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Trong ánh mắt hoảng hốt của Lưu Oánh Oánh. Trần Phàm dần dần tới gần.
- Là tiểu Phàm ca ca sao?
Đột nhiên. Lưu Oánh Oánh nhớ ra chuyện gì đó, ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt đỏ hồng, chảy nước mắt nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Phàm ca ca...
Nghe được tiếng gọi này, đôi mắt Trần Phàm đỏ lên.
Một cỗ cảm giác tự trách cùng áy náy không thể xóa mờ từ trong lòng hắn lan tràn khắp toàn thân.
Hắn gật mạnh đầu.
- Tiểu Phàm ca ca.
Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, toàn thân Lưu Oánh Oánh giống như đột nhiên toát ra một cỗ khí lực, đứng dậy òa khóc nhào vào ngực Trần Phàm.
Trần Phàm mở hai tay ra, ôm Lưu Oánh Oánh vào lòng, kiệt lực ngăn chặn lòng tự trách trong nội tâm, vỗ sau lưng Lưu Oánh Oánh, nhẹ giọng nói:
- Oánh Oánh đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể khi dễ em.
- Ô...
Lưu Oánh Oánh liên tục lọt vào đả kích trong nháy mắt tiến vào vòng tay của Trần Phàm, một tia kiên cường cuối cùng hoàn toàn bị đánh nát, ủy khuất lên tiếng khóc lớn.
- Oánh Oánh không khóc, không có việc gì, không có việc gì...Trần Phàm vỗ nhè nhẹ lên sau lưng Lưu Oánh Oánh an ủi.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn độn, vài tên bảo an mang theo cảnh côn chạy vào.
Đến tới cửa, chứng kiến tình cảnh trong phòng, sắc mặt mấy tên bảo an đại biến.
- Anh...Đầu lĩnh bảo an cố nén nội tâm sợ hãi, dùng cảnh côn chỉ vào Trần Phàm, định bước vào phòng.
- Bá.
Nhưng không đợi tên bảo an kia nói cho hết lời, Trần Phàm vài ra con dao trong tay, con dao biến thành một đạo bạch quang bay về phía cửa.
Xuy!
Một tiếng trầm đục vang lên, con dao sắc bén trực tiếp xuyên vào trong cửa gỗ.
- Việc này không liên quan tới các anh, các anh tốt nhất lăn xa một chút.
Trần Phàm cũng không qua đầu lại, vẫn vỗ nhẹ lên sau lưng Lưu Oánh Oánh:
- Dám bước vào căn phòng này một bước, chết!
- Chết!
Chữ này giống như sấm sét nổ vang bên tai mấy tên bảo an, bọn hắn chỉ cảm thấy trái tim bị người dùng búa tạ gõ vào, thật khó thở, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, không dám bước vào ghế lô nửa bước, ngược lại giống như chuột thấy mèo, không hẹn mà cùng lui ra ngoài.
- Oánh Oánh, chờ anh giúp em giáo huấn đám vương bát đàn này, chúng ta đi, được không?
Trần Phàm cúi người xuống, chậm rãi lau nước mắt cho Lưu Oánh Oánh.
Lưu Oánh Oánh không nói gì, cũng không gật đầu, càng không buông tay, mà gắt gao ôm chặt cánh tay Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế, không nói thêm lời nào, đưa tay đánh nàng ngất xỉu, sau đó một tay ôm nàng, lập tức hướng Sử Bân đi tới.
- Mày...mày đừng lại đây, đừng lại đây.
Thấy một màn như vậy, Sử Bân sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, những thiếu niên nam nữ khác cũng toàn bộ hướng góc tường co đầu rút cổ.
Loảng xoảng loảng xoảng...
Sử Bân bỗng chốc vấp phải chai rượu.
- Mày có biết anh của tao là ai không? Anh của tao là Sử Quân, là người thân tín bên cạnh Hồng gia, mày dám động tới một đầu ngón tay của tao, anh tao tuyệt đối sẽ không bó qua cho mày, anh ấy sẽ giết mày.
Vừa ngã xuống đất, Sử Bân lại giãy dụa đứng dậy, thất thanh rống to:
- Còn có Hồng gia, một đầu ngón tay của hắn cũng đủ bóp chết mày.
- Sử Quân là anh của mày?
Trong đầu Trần Phàm trong nháy mắt dần hiện ra buổi chiều gặp thoáng qua Hồng Liệt, khóe miệng nổi lên một tia cười nhạt, nụ cười kia làm cho người ta có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy:
- Nhưng thật đáng tiếc, không riêng gì hắn, ngay cả Hồng Liệt cũng không cứu được mày.
- Mày...
Nghe được Trần Phàm nói như thế. Sử Bân hoàn toàn sợ đến choáng váng, nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy làm cả người hắn không thể khống chế run rẩy lên, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt từ giữa hai chân hắn chảy ra.
- Mày mới vừa nói cho Oánh Oánh uống thuốc, đúng không?
Giống như chỉ trong nháy mắt. Trần Phàm dùng một tay ôm Lưu Oánh Oánh đi tới trước người Sử Bân.
- Không...không có...
Sử Bân điên cuồng lắc đầu.
- A.
Chờ đón hắn chính là tiếng kêu thảm thiết tới cực điểm, cảm giác giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi.
Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của những thiếu niên nam nữ chung quanh, Trần Phàm dùng một cước giẫm lên tiểu jj của Sử Bân.
Sau tiếng kêu thảm thiết, đau đớn kịch liệt trực tiếp làm cho Sử Bân hôn mê bất tỉnh, nửa mình dưới vết máu loang lổ.
- Nói cho tao biết sự tình cụ thể, ai mở miệng trước, người đó có thể khỏi bị trừng phạt.
Một cước làm cho Sử Bân tuyệt tự, Trần Phàm cũng không tiếp tục hạ sát thủ, mà nhìn quanh những người đang bị dọa ngây ngốc trong phòng, lạnh lùng hỏi.
- Tôi nói.
- Tôi biết...
- Là như thế này...
Trong lúc nhất thời, nguyên bản ghế lô đang im lặng nhất thời rối loạn, ngoại trừ Vương Hồng biết rõ mình nghiệp chướng nặng nề, những người khác đều giành trả lời.
- Cô nói.
Trần Phàm chỉ vào một cô gái mặc váy ngắn màu đen.
Bị Trần Phàm chỉ trúng, cô gái kia sợ tới mức sửng sốt, sau đó khẩn trương run rẩy nói:
- Là...là như vậy...
Theo sau, cô gái đứt quãng đem chuyện đã trải qua nói cho Trần Phàm.
Trước khi Trần Phàm vào cửa, từng nghe được tiếng vỗ tay cùng lời nói cuồng vọng của Sử Bân, đối với hết thảy phát sinh trước đó, cũng không biết rõ tình hình.
Hiện giờ vừa nghe, lửa giận trong lòng hắn càng tăng lên, nháy mắt đưa mắt nhìn về phía Vương Hồng.
Bị Trần Phàm nhìn chằm chằm, Vương Hồng cảm giác mình giống như bị một đầu dã thú theo dõi, da đầu run lên, lông tơ dựng đứng, cả người không ngừng rùng mình.
- Bá.
Ngay sau đó, Trần Phàm động, hắn nắm lên một mảnh thủy tinh vỡ trên bàn, tiến lên trước một bước, vung lên tay phải, một đạo bạch quang trong nháy mắt hiện lên trước mặt Vương Hồng, lướt qua biến mất.
- Phốc xuy.
Vương Hồng chỉ cảm thấy khuôn mặt tê rần, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, một vết cắt thật sâu tận xương xuất hiện trên mặt cô ta.
- A.
Ngay sau đó, sự đau đớn kịch liệt cùng nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy làm Vương Hồng thất thanh kêu lớn lên, sau đó trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Không chỉ là Vương Hồng, một cô gái khác chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Trần Phàm, cũng bị dọa ngất.
- Đừng...đừng...
Về phần hai gã thiếu niên còn lại cũng dùng loại ánh mắt như nhìn ma quỷ nhìn về phía Trần Phàm.
- Lấy thuốc của tụi mày ra đi.
Trần Phàm vứt mành thủy tinh vỡ, nhìn về phía hai người.
Không chút nào chần chờ, hai người cơ hồ cùng thời gian lấy ra gói to màu hồng nhạt trong túi, bên trong chính là thuốc kích dục.
- Tao cho tụi mày lựa chọn, một, giống hắn.
Trần Phàm nói xong, chỉ chỉ Sử Bân đã hôn mê.
- Không!
Hai thiếu niên sợ tới mức hai tay run lên, trực tiếp đánh rơi bọc thuốc trên mặt đất.
- Lựa chọn thứ hai, nhặt thuốc lên, ăn.
Trần Phàm lạnh lùng mở miệng.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, hai gã thiếu niên cầm lên bọc thuốc dưới đất, nhưng vừa đưa lên miệng, lại dừng lại.
Hiển nhiên bọn hắn ý thức được ăn nhiều thuốc kích dục như vậy kết cục là gì.
- Tụi mày tốt nhất nhanh lên, kiên nhẫn của tao có hạn.
Trần Phàm tiến lên một bước.
Nhìn thấy Trần Phàm đi tới, hai gã thiếu niên vừa có tia lý trí liền bị dọa đến tiêu tan, cắn răng trực tiếp đổ thuốc vào miệng, nuốt hết.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không hề dừng lại, ôm Lưu Oánh Oánh đang hôn mê rời đi.
Ngoài ghế lô, vài tên bảo an mang theo cảnh côn đang đứng ngoài cửa nghiêm chinh chờ đợi.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phàm từ trong ghế lô đi ra, giống như là chuột thấy mèo, theo bản năng thối lui ra sau.
Một bước, hai bước, ba bước...
Trần Phàm tiến lên một bước, bọn hắn liền lui về phía sau một bước.
Sau đó một gã bảo an hoảng sợ ném cảnh côn trong tay xuống, nhanh chân bỏ chạy.
Có một số việc, chỉ cần có người đầu tiên làm ra, rất nhanh sẽ có người thứ hai - tên bảo an kia vừa chạy, mấy bảo an khác cũng ném cảnh côn xuống quay đầu chạy như điên.
Mà một ít khách nhân nguyên bản định xem náo nhiệt, mở cửa ghế lô, ló đầu ra, nhìn thấy gương mặt không hề có chút cảm tình của Trần Phàm thì giống như nhìn thấy quỷ, lập tức rụt đầu trở về.
Ba tháp...
Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng bước chân của Trần Phàm quanh quẩn trong hành lang.