Dựa vào lực cảm ứng mẫn tuệ. Trần Phàm lập tức nhận ra có người động sát cơ đối với hắn.
Phát hiện này làm trong lòng hắn vừa động, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng hắn dùng khóe mắt nhìn lại, liếc mất liền nhìn thấy Hà Lão Lục đứng phía sau Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Xem ra trực giác của hắn không sai, Hà Lão Lục hẳn đã an bài nhân thủ.
Trần Phàm vừa nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không vạch trần, mà giữ im lặng đi về bên cạnh Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Theo sau, Trần Phàm muốn dùng ánh mắt ra dấu cho Hoàng Phủ Hồng Trúc biết phát hiện của mình, nhưng nhìn thấy hai mắt nàng đang xuất thần nhìn vào mộ bia Sở Vấn Thiên, trong lòng âm thầm thở dài đồng thời chỉ đành buông tha quyết định này.
Bởi vì hắn biết rõ, cho dù có ra dấu bằng mắt cho Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ là uổng phí, về phần trực tiếp nói cho nàng, vậy càng không khả năng, Hà Lão Lục đứng ngay sau lưng nàng, chỉ cần mở miệng, hắn cũng sẽ nghe được.
Mà Hà Lão Lục đứng sau lưng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không phát hiện Trần Phàm đã phát giác được sát khí trong con ngươi của hắn, chỉ thu hồi lại ánh mắt, mặt không chút thay đổi đứng yên.
Cùng lúc đó, người điều khiển lễ nghi tại hiện trường nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ngơ ngân nhìn vào mộ bia Sở Vấn Thiên mà ngân người, thoáng do dự, cũng không trao đổi với nàng, mà hít sâu một hơi vận khí trầm giọng nói:
- Sở Vấn Thiên tiên sinh một đời hào kiệt, khi còn sống đã làm việc thiện vô số, nhưng anh niên mất sớm, làm kẻ khác vô cùng tiếc hận. Hôm nay là ngày giỗ của Sở Vấn Thiên tiên sinh, cảm tạ mọi người bớt chút thời gian tới tham dự nghi thức tế bái Sở Vấn Thiên tiên sinh.
- Minh pháo.
Nói xong, người điều khiển lễ nghi đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Đông.
Người điều khiển lễ nghi vừa thốt lên, một viên pháo hoa thăng lên không, nổ vang trên không trung.
- Kích trống.
Tiếng pháo chấm dứt, người điều khiển lễ nghi lại hét lớn một tiếng.
- Thùng thùng...
Xa xa, một gã đại hán để trần thân trên, vung lên chiếc dùi lớn, nhắm ngay chiếc trống lớn có đường kính đạt tới ba thước dùng sức đánh hai cái.
- Các vị khách nhân, cúi chào.
Tiếng trống hạ xuống, ánh mắt người điều khiển lễ nghi nhìn thẳng khách nhân, trầm giọng nói.
- Bá.
Các khách nhân khônghẹn mà cùng cúi đầu.
- Đông.
- Thùng thùng...
Vừa khom người chào xong, tiếng pháo cùng tiếng trống lần lượt vang lên.
- Cúi chào.
Khách nhân lại cúi đầu, diễn cảm túc mục tới cực điềm, ánh mắt nhìn về phía mộ bia Sở Vấn Thiên cũng đã tràn ngập hương vị tôn kính.
Dù là Trần Phàm cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong lúc đang cúi đầu, trong lòng Trần Phàm lại cực nhanh suy nghĩ làm sao giải quyết phiền phức sắp tới, chuyện cho tới bây giờ, trên cơ bản hắn đã khẳng định. Hà Lão Lục nhất định có cài đặt mai phục.
Theo Trần Phàm xem ra, biện pháp tốt nhất hẳn là theo chân đại lão chính, quân, thương ba giới cùng nhau rời đi, như vậy an toàn nhất.
Dùng cách nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, dù lá gan Hà Lão Lục có lớn, cũng không dám động thủ trước mặt bọn họ, như vậy xem như muốn chết.
Ý nghĩ này mặc dù tốt, nhưng Trần Phàm cũng biết, sau khi cúi đầu xong ba lần, khách sẽ rời đi, mà người của Hồng Trúc bang còn phải lưu lại, trong đó kể cả Hà Lão Lục toàn bộ đại lão đều phải theo thứ tự dâng hương cho Sở Vấn Thiên.
Cuối cùng chờ sau khi các đại lão dâng hương xong, Sở Qua còn phải bước lên đốt vàng mã.
Kể từ đó, nếu muốn cùng người của chính, quân, thương ba giới rời đi, cơ bản là không thể nào.
- Cúi chào.
Ngay khi Trần Phàm còn đang tự hỏi, người điều khiển lễ nghi lại mở miệng lần nữa, khách nhân lại lần nữa cúi đầu.
Sau khi cúi đầu xong, khách nhân cũng không bước lên tạm biệt Hoàng Phủ Hồng Trúc, biết rõ tế bái còn chưa chấm dứt nên bọn họ liền rời đi trước.
Mà chính Hoàng Phủ Hồng Trúc bên trong, toàn bộ thành viên Hồng Trúc bang lại lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi khách nhân rời đi lại tiếp tục dâng hương.
Vì thế Trần Phàm lại ra hiệu bằng mắt cho Hoàng Phủ Hồng Trúc, thậm chí không tiếc ho khan một tiếng, nhưng cũng không khiến cho nàng chú ý, thật ra lại làm vẻ nghi hoặc trong con ngươi Hà Lão Lục càng đậm, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy điện thoại di động, mặt khác một ít đại lão cũng bất mãn trừng mắt nhìn Trần Phàm, tựa hồ đang trách cứ hành động của Trần Phàm rất không tôn trọng Sở Vấn Thiên.
Mất thấy tình huống nguy cấp, Trần Phàm chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp vỗ lên bả vai Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc quay phắt lại, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trần Phàm, nhìn thấy hắn muốn mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Có chuyện gì, sau đó nói sau.
Trần Phàm biến sắc, theo bản năng muốn nói gì đó, lại chứng kiến Hoàng Phủ Hồng Trúc không đợi người điều khiển lễ nghi mở miệng, giống như đã đánh mất hồn phách không tự chủ được đi tới trước mộ bia Sở Vấn Thiên, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu thật mạnh ba cái.
Khấu đầu xong, trên trán nàng đã đõ lên, sưng tấy rướm máu, nhưng nàng tựa hồ tuyệt không đê ý, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không chuyến dời khỏi mộ bia.
Người điều khiển lễ nghi thấy thế, vẻ mặt nghiêm túc cầm nhang đến đưa cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Trước mộ bia, thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc không thể khống chế run rẩy lên, nàng đưa tay tiếp nhang, châm lửa, sau đó đứng dậy chậm rãi đi tới trước lư hương, dâng hương cho Sở Vấn Thiên.
Yên lặng làm xong tất cả những chuyện này, Hoàng Phủ Hồng Trúc lui trở về, nguyên bản con ngươi âm lãnh lại mơ hồ có chút phiếm hồng, sắc mặt càng có chút tái nhợt.
Làm nhân vật số hai trong Hồng Trúc bang, Hà Lão Lục là người thứ hai dâng hương.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lui xuống, gương mặt hắn không chút thay đổi đi tới, cũng không dập đầu như Hoàng Phủ Hồng Trúc, chỉ tiếp nhận nhang trong tay người điều khiển lễ nghi châm lửa, lại bái ba lần.
- Đại ca, Lão Lục đến thăm anh.
Hà Lão Lục hét lớn một tiếng, sau đó cắm nhang vào lư hương.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn quay đầu lại lạnh lùng quét mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Trần Phàm, thối lui vào trong đội ngũ.
Chứng kiến ánh mắt âm lãnh của Hà Lão Lục, trong lòng Trần Phàm vừa động, nếu lúc này bắt cóc Hà Lão Lục, hẳn là có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trong lòng hiện lên ý nghĩ này, Trần Phàm lại nghiêm túc vỗ lên vai Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn đang đắm chìm trong nội tâm bi thương, trong con ngươi bất tri bất giác tràn ngập ánh mắt thương cảm, lại nhận thấy được bả vai bị người vỗ một cái, trong con ngươi theo bản năng hiện lên một tia tức giận cùng sát khí.
Nhưng ngay lúc nàng phát hiện người vỗ vai nàng là Trần Phàm, vẻ tức giận cùng sát khí trong con ngươi nháy mất biến mất, mà nhìn Trần Phàm với ánh mắt dò hỏi.
Trần Phàm dùng ánh mắt ý bào Hoàng Phủ Hồng Trúc đến một bên nói chuyện.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự, đi theo Trần Phàm sang một bên.
Thây một màn như vậy, Hà Lão Lục nhướng mày, lặng yên thối lui sang một bên đám người.
Vài giây sau, Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đi tới bên bãi cỏ, thẳng thắn nói:
- Gần bên có mai phục.
- Mai phục?
Vừa nghe được hai chữ này, vẻ thương cảm trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. đồng tử co rút thành châm nhọn.
Trần Phàm thẳng thắn gật đầu:
- Là Hà Lão Lục bố trí mai phục chung quanh.
- Làm sao anh biết?
Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa hỏi vừa theo bản năng nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện được gì.
Trần Phàm nheo mắt lại:
- Cô không cần nhìn, người mai phục sẽ không ở sát bên, nếu không đã sớm bị người của Ám Đường phát hiện. Mặt khác, cảm ứng của tôi đối với nguy cơ so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, tin tưởng tôi, phán đoán của tôi sẽ không sai.
- Theo ý anh, nên làm gì bây giờ?
Thấy gương mặt Trần Phàm nghiêm túc, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm ngâm liền tin lời của Trần Phàm.
Trần Phàm nói nhanh:
- Lấy hình thức trước mắt, biện pháp tốt nhất là bắt cóc Hà Lão Lục, cho bọn hắn ném chuột sợ vỡ bình.
- Bắt cóc?
Hoàng Phủ Hồng Trúc do dự:
- Tuy rằng tôi tin tưởng lời anh phán đoán, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng tin tưởng. Hôm nay là ngày đặc thù, nếu tôi đồng ý cho anh bất cóc Hà Lão Lục, vậy...
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: hôm nay là ngày giỗ của Sở Vấn Thiên, mà Hà Lão Lục là nhân vật nguyên lão của bang hội, là huynh đệ kết bái của Sở Vấn Thiên, dưới tình hình này, Trần Phàm không có bằng chứng bắt cóc Hà Lão Lục, tuyệt đối sẽ khiến cho các đại lão mãnh liệt bất mãn.
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế, trong lòng Trần Phàm không khỏi ngầm thở dài.
Theo hắn xem ra, tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc được cho là nữ trung hào kiệt, nhưng vẫn có tính cách không quả quyết đặc thù của nữ nhân, nhất là ở loại thời điểm mấu chốt này.
- Thùng thùng.
Ngay trong lúc Trần Phàm thở dài, tiếng trống lại vang lên lần nữa - cũng giống như lúc trước, mỗi khi có đại lão dâng hương xong, sẽ vang lên tiếng trống.
Nhưng vào lúc này, Trần Phàm liền nghe được trong tiếng trống xen lẫn thanh âm khác thường.
Là tiếng súng.
Người nổ súng tuy rằng nắm bắt thời cơ vừa đúng, nhưng tiếng súng dù sao quá ngắn, hơn nữa khác biệt không nỏ với tiếng súng.
Trần Phàm nhanh chóng nhìn về phía Sở Qua, phát hiện Sở Qua vẫn ngơ ngác đứng nơi đó như cũ, mà Hà Lão Lục nguyên bản đứng trong đám người đã biến mất.
Theo sau, hắn phát hiện Hà Lão Lục đang bước nhanh về hướng rừng cây cách mộ địa khoảng bốn mươi lăm độ tây bắc.
Phát hiện này làm sắc mặt Trần Phàm đột nhiên biến đổi.
Đồng thời, Trần Phàm không hề thương lượng cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà cực nhanh phóng về phía Sở Qua.
- Thùng thùng.
Tiếng trống lại vang lên lần nữa.
- Phanh.
- Phanh.
Theo sau mà đến chính là tiếng súng.
Lúc này đây tiếng súng cũng không trùng lắp với tiếng trống, lập tức vang vọng trên bầu trời Vân Sơn.
- Thanh âm vừa rồi tại sao là tiếng súng?
Đoàn xe của khách nhân còn chưa hoàn toàn rời đi Vân Sơn, trong đó có một chiếc quân dụng Land Rovers, một gã quân nhân gương mặt chữ điền nhíu mày nói.
- Không có gì kỳ quái, hắc bang thường xuyên có thói quen nổ súng khi tế bái, vừa rồi chúng ta ở đây bọn hắn không tiện làm như vậy, hiện giờ chúng ta rời đi, bọn hắn nổ súng cũng thật bình thường.
Một người trung niên đeo mắt kính ngồi bên cạnh quân nhân gương mặt chữ điền giải thích.
- Thì ra là thế.
Quân nhân mặt chữ điền cái hiểu cái không, đồng thời nhìn lướt qua ngọn núi xa xa, chỉ thấy một rừng cây xanh thăm thẳm.
Không riêng gì quân nhân mặt chữ điền nghe được tiếng súng, trước mộ bia Sở Vấn Thiên, những đại lão Hồng Trúc bang cũng nghe đi ra.
Mà ngay khi sắc mặt bọn họ phát sinh biến hóa, xa xa Hà Lão Lục đột nhiên nhanh hơn tốc độ chạy về phía rừng cây.
- Bá.
Cùng lúc đó, Trần Phàm giống như cơn gió lốc bay tới trước người Sở Qua, một tay ôm lấy hắn.
- Mọi người cẩn thận, Hà Lão Lục có bố trí mai phục ở gần đây, hắn là phản đồ, muốn một lưới bắt hết chúng ta.
Trong lúc ôm lấy Sở Qua, Trần Phàm đột nhiên hét lớn một tiếng, vẫn không lui về sau quảng trường, mà lao mình nhằm về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc đang đứng.
Lúc đến mộ địa, hắn đã quan sát địa hình, biết nơi đó có rất nhiều cây tùng cùng tảng đá, có thể che giấu.
Mai phục?
Nguyên bản các đại lão bởi vì nghe được tiếng súng mà nghi hoặc, ngạc nhiên nghe được tiếng rống to của Trần Phàm, nhất thời đều sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ.
Theo sau, bọn hắn rõ ràng chứng kiến Hà Lão Lục đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng rừng cây.
- Hà Lão Lục, ngươi là thứ thiên sát động loại.
- Đừng mắng, mau triệt lui.
Trong lúc nhất thời, đại lão Hồng Trúc bang đều luống cuống, trong đó đám đại lão đứng chung một thuyền với Hà Lão Lục liền chạy về hướng rừng cây Hà Lão Lục biến mất, mà những đại lão khác vừa mắng chửi đồng thời điên cuồng phóng nhanh về phía sau quảng trường, cố gắng dùng xe chạy trốn.
Trên quảng trường đang đứng trên trăm tên thành viên Hồng Trúc bang, thành viên này đều là thành viên dòng chính do Hoàng Phủ Hồng Trúc tỉ mỉ chọn lựa, vì thế bọn hắn nhìn thấy xuất hiện biến cố, liền lập tức hướng phía mộ địa vọt tới.
Nhưng bọn hắn cũng không mang vũ khí, căn bản không tạo được chút tác dụng nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trần Phàm biết rõ điềm này, không đem hi vọng đào thoát đặt trên người bọn họ, mà cấp tốc chạy về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc, vừa chạy vừa quát:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chạy!
Vừa nói xong Trần Phàm đã xẹt qua bên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhảy về hướng cây cối cùng rừng đá nằm phía đông bắc bốn mươi lăm độ.
Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc bị một màn thình lình xảy ra làm trở tay không kịp cũng hồi phục lại từ trong khiếp sợ, không nói lời nào liền chạy theo Trần Phàm.
Còn có một người chạy theo sau.
Là Độc Nhất Đao.
- Mọi người nghe, nhanh chóng hướng phương hướng rừng đá bốn mươi lăm độ đông bắc mộ địa chạy mau.
Vừa chạy Độc Nhất Đao vừa dùng vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh.
Phanh phanh phanh phanh phanh...
Cùng lúc đó, tiếng súng hoàn toàn nổ vang.
Trong lúc nhất thời, nhóm người Trần Phàm lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có!