“Chuẩn bị một chút, chúng ta về Hải Thành.”
Thẩm Hạ Lan vừa đi ra khỏi cửa, nói với vệ sĩ ở bên cạnh mình.
“Vâng, mợ chủ.”
Vệ sĩ luôn nghe theo lời nói của Thẩm Hạ Lan, có thể nhìn ra trước đó Diệp Ân Tuấn đã căn dặn rồi.
Lúc Lâm Tử Thất đuổi theo, Thẩm Hạ Lan đã đi đến bộ phận nhập viện để quyết toán xuất viện.
“Này này này, Thẩm Hạ Lan, cậu không thể xuất viện, bộ dạng bây giờ của cậu không thể đi được, tớ phải đi tìm bác sĩ Tiêu.”
Lâm Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan khăng khăng làm theo ý mình, lập tức chạy đến phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.
“Bác sĩ Tiêu, cô mau đi xem đi, Thẩm Hạ Lan muốn xuất viện, cái này còn không tính là gì, cậu ấy còn muốn về Hải Thành. Cô cũng biết là tình trạng cơ thể của cậu ấy bây giờ căn bản là không được, nếu như trở về rồi, chuyện gì cũng ập đến, xảy ra chuyện gì, trở về Diệp Ân Tuấn biết được, còn không phải là lột da tôi sao.”
Lâm Tử Thất bô bô nói một lượt.
Tiêu Niệm Vi có chút sững sờ.
Tin tức Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện bây giờ cả thành phố đều biết rồi, cô ta cũng không cảm thấy có thể giấu được Thẩm Hạ Lan, chỉ là bây giờ Thẩm Hạ Lan muốn xuất viện, hơn nữa chuyện về Hải Thành có chút phiền phức.
“Tôi đi xem thế nào.”
Tiêu Niệm Vi đứng dậy đi đến bộ phận quyết toán.
Lâm Tử Thất nhắm mắt theo đuôi.
Tiêu Niệm Vi vừa đi được hai bước, điện thoại của cô ta lại vang lên.
Cô ta hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy là điện thoại của Lương Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy có chút sững sờ.
“Có chuyện gì?”
Bên phía Lương Thiệu Cảnh truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện này em biết rồi, anh định như thế nào?”
“Điều anh muốn nói là, cố gắng giữ Thẩm Hạ Lan ở lại trong bệnh viện, hơn nữa bảo vệ an toàn cho người ở bên cạnh cô ấy, đây là nguyên văn lời nói của Diệp Ân Tuấn.”
Lời nói của Lương Thiệu Cảnh khiến Tiêu Niệm Vi có chút sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.
“Tương kế tựu kế?”
“Cũng không tính là vậy, nhưng chuyện này quả thật có chút phiền phức. Ân Tuấn vừa đi, người quản lý kia lập tức chết, hơn nữa thời gian chết và thời gian Diệp Ân Tuấn đến gần giống nhau, điều này Ân Tuấn có tình nghi, cần phải tiếp nhận điều tra, đương nhiên là không ra được. Ý của Ân Tuấn là xem xem tiếp theo đối phương có động tĩnh gì trước. Anh ấy sợ bản thân mình đi vào rồi, đối phương sẽ đặc biệt đối phó với Thẩm Hạ Lan, đến lúc đó thì thảm rồi. Ân Tuấn nhờ anh bảo vệ sự an toàn cho Thẩm Hạ Lan, điều này anh phải anh phải làm được cho người anh em của mình.”
Lương Thiệu Cảnh nói rất nhanh.
Tiêu Niệm Vi cười nói: “Sợ là không được rồi, Thẩm Hạ Lan đã đi đến bộ phận nhập viện làm thủ tục quyết toán rồi, định xuất viện.”
“Không phải chứ? Em không ngăn cô ấy lại.”
“Tại sao em phải ngăn cản?”
Tiêu Niệm Vi, thờ ơ nói, sau đó nhấc chân bước đi.
Lương Thiệu Cảnh cảm thấy nói chuyện với người vợ này thật sự sẽ bị làm cho tức chết mà. Cô ta luôn thờ ơ, ung dung như vậy, mà mỗi lần anh ta đều có thể để cô ta kích động đến mức mất đi lý trí.
“Tiêu Niệm Vi, em không phải là một bác sĩ nổi tiếng sao? Bây giờ sức khỏe của bệnh nhân không được tốt, em có thể để cô ấy xuất viện?”
“Em là một bác sĩ có sự linh hoạt, em không cảm thấy Thẩm Hạ Lan không thể xuất viện, thậm chí cô ấy muốn làm gì em cũng không quản được.”
Tiêu Niêm Vi nói xong thì cúp điện thoại luôn, không quan tâm đến Lương Thiệu Cảnh ở bên kia tức đến giậm chân.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Thất nhìn thấy có một cặp vợ chồng sống chung như vậy, nhưng cô cũng không phải là một người nhiều chuyện, lúc thấy Tiêu Niệm Vi không có ý đi ngăn cản, theo bản năng hỏi.
“Bác sĩ Tiêu, vết thương của Hạ Lan trở về Hải Thành không có vấn đề gì sao?”
“Có, sao có thể không có vấn đề chứ? Vết thương sâu như vậy.”
Lời nói của Tiêu Niệm Vi, khiến khóe miệng của Lâm Tử Thất hơi giật giật.
“Vậy cô còn không đi ngăn Hạ Lan xuất viện?”