Cuối cùng họ cũng tìm được lớp của cậu nhóc kia liền dừng lại.
- Tôi có thể vào chào hỏi học sinh lớp này được không? - Nhất Long miệng thì nói nhưng tay đã mở cửa luôn rồi.
Khi họ bước vào thì lớp học đó:
- Ồ ooooo - Một tiếng ồ đồng loạt.
Trong đó có Nhan Lam ( cậu nhóc bị bắt nạt) cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Xin phép giáo viên chút nhé! - Di Linh cúi chào giáo viên đang dạy.
Cuối lớp, mấy tên bắt nạt đều tròn mắt nhìn chưa hiểu vụ gì. Sau đó thì lo sợ thì thầm.
- " này sao họ biết chúng ta ở đây? ".
- " hôm đấy mày mặc đồng phục mà? ".
- " có phải tới đây cho mình thôi học không? ".
- " rốt cuộc thì họ là ai? ".
Lão hiệu trưởng hắng giọng.
- Giới thiệu với mọi người đây là Hoàng tổng còn đây là Hoàng phu nhân! hãy cho một tràng pháo tay chào đón họ nào!.
Mấy tên nhóc kia lại quay qua:
- " này là người có máu mặt đấy "
- " chẳng nhẽ họ tới đây để đuổi học mình? "
- " sao mày cứ sợ bị đuổi học vậy? "
- " Mình động nhầm người rồi chúng ta sắp......"
- " chúng ta làm sao? "
- " chúng ta sắp tiêu đời rồi "
:)
- Chào các em! cũng không phải dịp gì nhưng chúng tôi lại muốn thăm trưởng một chút! - Nhất Long nói.
- Và....tôi có nghe đồn hay có mấy vui bắt nạt bạn học đúng không? - Di Linh nói thêm mắt nhìn sang Nhan Lam rồi tới mấy đứa bắt bắt nạt kia.
Thấy ánh mắt của cô lua tới mấy tên kia liền cố ý cúi xuống che mặt.
- Làm gì có đâu Hoàng phu nhân! ngôi trường của chúng tôi nổi tiếng là nghiêm khắc và sẽ không bao giờ có chuyện sẽ có vụ bắt nạt nào xảy ra.
Câu nói của Hiệu Trưởng làm Di Linh nhướng mày.
- Ô hô! đúng rồi ha! trường chúng tôi thực sự rất nghiêm khắc trong việc giáo dục học sinh.- Giáo viên phụ trách lớp cũng lên tiếng.
- Cũng đúng! tôi thấy ngôi trường này thật sự đáng tin đấy! chắc chắn sẽ không có vụ bạo lực học đường nào đâu nhỉ?.- Nhất Long nói nhưng ánh mắt nhìn vào mấy đứa nhóc kia.
- Tất nhiên rồi ạ! - Lãi hiệu trưởng khẳng định chắc nịch.
- Quá tốt còn gì!
- ---
Khi họ chuẩn bị ra về thì đến đoạn rẽ đụng phải một người.
- Tôi xin lỗi! tôi xin lỗi! - Người kia cúi người vội vàng xin lỗi rồi cúi xuống nhặt giấy tờ đang rơi đầy đất.
- Không sao đâu! - Di Linh cúi xuống nhặt tài liệu hộ cho người kia
- Cô Kha nên làm ăn hẳn hoi chứ? sao lại cẩu thả vậy? - Lão hiệu trưởng sửng cồ lên quát người kia.
- Kha..? - Lúc này Di Linh mới ngẩng đầu lên nhìn.
Người trước mặt làm cô vô cùng ngạc nhiên.
- Di...Di Linh! - Kha Nguyệt đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là bối rối không diễn tả được.
- Sao cô lại ở đây? - Nhất Long khó hiểu hỏi.
- Dạ cô ấy là nhân viên chạy vặt ở đây ! nếu có gì mắc lỗi xin Hoàng phu nhân bỏ qua.
- Không phải lúc ông nói! - Di Linh cau mày nhắc.
Bị cô quát vậy lão hiệu trưởng liền mím môi lại.
- Tôi... tôi xin phép! - Kha Nguyệt lúng túng ôm sấp giấy định quay người bỏ đi.
- Nói chuyện chút được không? - Di Linh nói với theo cô.
Kha Nguyệt vào hoàn cảnh này rất khó sử nhưng không biết nên làm sao.
Tại khuôn viên của trường
- Cô ra tù lâu chưa?.
- Mới được 3 tháng! vì cải tạo tốt nên được giảm hạn tù!.
- Tôi hơi ngạc nhiên khi cô ở đây!.
- Ai cũng ngạc nhiên khi biết tôi sẽ làm giáo viên! tôi cũng vậy mà! - Kha Nguyệt hơi xúc động cúi xuống.
- Bậy giờ mọi thứ đã ổn rồi chứ.
- Cũng đa phần là ổn! khi ra tù tôi đã đăng ký giới thiệu việc làm cho người mới ra tù..... Tôi cũng sắp kết hôn rồi!.
Di Linh hơi ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
- Vậy tốt quá!.
- Chồng sắp cưới của tôi là coi ngục ở nơi tôi cải tạo. Tôi vốn đã nuôi ý nghĩ phải cải tạo thật tốt để trả thù hai người. Nhưng.... từ khi gặp anh ấy ý định cải tạo tốt chỉ để sớm được tự do và thoải mái gặp anh ấy.
- Cô sẽ thay đổi khi gặp đúng người mà!.
- Tối thấy vô cùng xấu hổ khi làm những chuyện khó coi trong quá khứ! tôi....tôi
Kha Nguyệt nước mắt như sắp ra.
- Thôi nào! tôi không có để tâm đâu! cô thay đổi là tốt rồi!.
Nhìn cảnh này Di Linh đành ôm cô ấy vào trong lòng vỗ vai an ủi.
- Vậy sự tính khi nào hai người kết hôn?.
- Khoảng 4 tháng sau! chúng tôi cần thời gian để ra mắt hai bên gia đình nhiều hơn.
- Nếu ông trời cho cô cơ hội! hãy nắm chắc vào nhé! bây giờ chắc cô phải đi làm việc rồi nên tôi không làm phiền cô nữa.
Họ vừa đi tới cổng trường vừa nói đôi ba câu.
- Cảm ơn cô! Di Linh! - Kha Nguyệt cúi người tạm biệt.
- Hẹn gặp lại!.
Sau đó cô lên xe đóng cửa lại. Khi xe rời bánh Kha Nguyệt vẫn đứng đấy cho đến mãi xa mới rời đi.
Lúc này bỗng Nhất Long kéo cô vào lòng ôm rất chặt. Hành động của anh làm cô vô cùng ngạc nhiên.
- Anh.. anh sao thế?.
- Anh sợ mất em! - Anh áo mặt vào vai cô ngửi mùi cơ thể cô.
Thì ra ban nãy khi thấy Di Linh ôm Kha Nguyệt làm anh nhớ lại thời gian trước kia và cũng có chút ghen.
- Em có chạy đi đâu mà sợ!.
Phải lúc sau anh mới chịu buông cô ra.
- Nhưng... nhưng em đừng ôm người khác! Nó kì cục lắm đấy!.
- Là anh ghen sao? ôi là trời! - Di Linh trêu chọc ghẹo má anh.
- Nhưng... sao cô ta lại ở đây!.
- Anh có thấy khi gặp đúng người thì bản thân sẽ thay đổi chưa?
- Như anh và em á? - Nhất Long vẫn ngơ ngác.
- Kha Nguyệt đã thay đổi khá nhiều. Cô ấy cũng gặp được người thực sự yêu mình và mấy tháng nữa tổ chức hôn lễ đấy.
- Cô ta có thể sao?.
- Tất nhiên rồi!