Mạch Khinh Trần, cái tên này như sấm truyền bên tai, không muốn biết cũng không thể không biết. Thông thường, cứ đến đại hội võ lâm tổ chức ba năm một lần trên núi Hoa Sơn, những thiếu hiệp mười mấy hai mươi tuổi, muốn thể hiện tài năng đều sẽ tham gia tranh đoạt tân võ lâm minh chủ. Người trong giang hồ không ai không biết đến Thập Nhị Dạ công tử, người liên tục giành ngôi võ lâm minh chủ nhiều năm liền, danh chấn thiên hạ, từng được xưng là cao thủ trụ cột của võ lâm. Vậy mà năm đó, Mạch Khinh Trần trực tiếp vượt cấp, đứng trên võ đài của võ lâm minh chủ. Hơn nữa y còn là đại hoàng tử của Bắc Chu...... dòng chính tông, con vợ cả. Xét về thân phận, xét về tài giỏi, không thể không khiến người ta ghen tị đến tức chết. Xét về dung mạo, lại chỉ có thể dùng hai từ "Yêu nghiệt" để hình dung.
Thế nhưng, y có một khuyết điểm vô cùng lớn, vô tri vô giác, bất kể là khứu giác, xúc giác hay vị giác y đều không có. Nói một cách dễ hiểu, y là người không có cảm xúc theo đúng nghĩa đen. Người ta đánh y, y không đau, thậm chí có kẻ trực tiếp hướng người đi đâm một đường, y cũng không có cảm giác. Cho tới khi gặp nữ nhân này: Lâm Trì. Nàng là người đầu tiên y có thể cảm thấy, cũng có lẽ sẽ là người cuối cùng. Vì vậy, y muốn nàng.
Nàng vượt ngục nhảy lên xe y chạy thoát, không nghĩ tới sẽ bị một Mạch Khinh Trần chiếm hữu lưu lại nơi của y. Gia nhân trong nhà còn nói muốn phụ trách nàng, để nàng nhất định thành hôn cùng Mạch Khinh Trần. Còn nữa, ở cạnh Mạch Khinh Trần lâu, nàng dần dà hiểu được một chuyện, con người không có cảm xúc, chính là không thể cùng người có cảm xúc thông ngôn a. Mời các bạn cùng đón đọc Công Tử Khuynh Thành!
Bình luận truyện