"Ngươi có biết trẫm muốn gì từ ngươi không?"
Trước khi về phủ, Hách Thuận uống với cấm quân tiên phong vài ba chén rượu, đầu óc càng thêm lâng lâng.
Đẩy cửa vào, Lưu Nga đang ôm một chồng y phục sạch sẽ, thấy Hách Thuận say rượu, vội vàng bỏ quần áo xuống đỡ gã vào: "Trong cung có việc gì sao ạ, sao công công về trễ thế?"
Lưu Nga nhỏ gầy đỡ lấy cơ thể mập mạp của gã, loạng choạng lảo đảo, vô cùng tốn sức.
Hách Thuận nhìn nữ tử yểu điệu trước mắt, thả theo men say, cơn lưu manh cũng được khơi lên, đưa tay sờ soạng eo của nàng, nâng gương mặt của nàng lên hôn một cái, cọ đến mức khiến mặt nàng dính đầy nước.
Lưu Nga hơi khó chịu, khẽ đẩy gã: "Công công say rồi."
Hách Thuận lập tức mất hứng, gương mặt đen lại, tát lên mặt nàng: "Đồ tiện tì, ngươi và ta đã bái đường kết phu thê rồi, nơi này lại là nhà ta, giả vờ thanh cao à? Hôm nay ông đây đang vui, ngươi cũng phải vui cùng ta!"
Dứt lời, gã lại chà đạp cổ của nàng, Lưu Nga cũng chỉ có thể nghe theo.
Đợi cho Hách Thuận thỏa mãn thì đã quá nửa đêm.
Lưu Nga thắt chặt nơ áo, đi đến nhà bếp bưng lên một chén canh, rũ mắt ngoan hiền nói: "Công công uống chút canh giải rượu đi ạ, nếu không ngày mai đến ngự tiền phụng dưỡng sẽ mệt."
Lúc nãy Hách Thuận đã trút hết men say lên người nàng, giờ đã tỉnh táo lại đôi chút, tùy tiện cười: "Hoàng thượng chúng ta đang có thú vui, sợ gì muộn giờ?"
Lưu Nga vẫn cúi đầu: "Nghe nói sáng nay người của Ty Gián Viện đến khuyên can thì đã được công công khuyên nhủ trở về. Vậy công công đã giải thích đạo lý với hoàng thượng để hoàng thượng ra lệnh giết Lâm Kinh Phác sao ạ?"
Hách Thuận cố sức thẳng chân: "Trước tiên không giết, tạm thời giữ lại một mạng của tên nhóc đó."
"Không giết?" Lưu Nga ngẩn người, quỳ dưới đất xoa bóp chân cho gã: "Lúc nào hoàng thượng cũng nghe lời công công và Yến thừa tướng, sao lần này lại ngang ngược như vậy?"
Hách Thuận chơi đùa búi tóc của Lưu Nga, không nhịn được mà bật cười: "Sao hoàng thượng lại như vậy được chứ. Giữ lại tên dư nghiệt đó, sau này sẽ có tác dụng lớn, ta cũng có thể an tâm một chút."
"Nô tỳ không hiểu việc triều chính, nhưng cũng có thể biết việc này rõ ràng là muốn đối nghịch với Yến thừa tướng, Không chém đầu Lâm Kinh Phác, lại đồn ra ngoài nói công công xúi hoàng thượng làm như vậy, đến lúc đó Yến thừa tướng sẽ trách tội công công."
Hách Thuận liếc mắt nhìn Lưu Nga, trào phúng ánh mắt nông cạn của nàng: "Hoàng thượng đã trưởng thành, lời gửi gắm của tiên hoàng cho Yến Hồng coi như cũng đã xong rồi. Lòng của hoàng thượng vẫn luôn ở cùng một chỗ với ta, đợi dư nghiệt đó đưa ra ngọc tỷ truyền quốc thì sau này hắn nào có thể một tay che trời nữa chứ?"
Động tác của Lưu Nga vô thức chậm lại: "Nói thì nói vậy, nhưng Yến thừa tướng có quyền có thế, hoàng thượng một năm hai năm thì nào thể động vào được? Mười năm, hai mươi năm vẫn còn chưa chắc. Tuy mấy năm nay công công một bước lên mây ở trong cung nhưng phân nửa cũng dựa vào sự che chở của Yến thừa tướng, nếu ——"
Không biết câu nào của nàng đã chọc giận đến gã, men rượu của Hách Thuận bỗng xông lên, hất đổ chén canh: "Kẻ khác há mồm ngậm miệng đều là Yến thừa tướng thì cũng thôi đi, ngươi theo ta mấy năm nay, cái miệng này vẫn còn lẫn lộn được à!"
"Nô......"
Không đợi nàng mở miệng nhận sai, Hách Thuận tàn nhẫn đạp thẳng vào ngực nàng một cước, "Mấy năm nay coi như ta cũng tận tâm giúp hắn. Hắn thì hay rồi, năm trước thì phế bỏ Nội Thư Các, nói gì mà hoạn quan thì không cần đi học đọc sách, ai dè là sợ người của nội phủ sẽ chèn ép quyền thế của phủ Thừa tướng! Sau đó thì nữ học trò của hắn lại vì ngươi mà dâng tấu hạch tội ta, làm ta mất hết mặt mũi trong triều! Ta còn nhớ kỹ hết! Nói tới nói lui, ngươi giống hệt một đám người đó!"
"Không, không phải, nô tỳ vẫn luôn một lòng một dạ với công công......"
Lọ hoa sứ bên chân bị đá lăn, Hách Thuận vẫn nổi trận lôi đình, vừa đánh vừa đá nàng.
Lưu Nga vẫn quỳ, lấy khăn lau nước mắt, nước mắt của nàng chẳng có độ ấm, dường như nàng chỉ khóc vì đau.
Một lúc sau, Hách Thuận đánh chửi cũng đã mệt, gã đi ngủ.
Nàng nghe tiếng ngáy như sấm bên tai, hờ hững ngừng rơi lệ, lạnh lùng nhìn chằm chằm người bên gối, đáy mắt tĩnh mịch như trăng.
Nàng biết, chỉ cần chờ một chút nữa thôi, mình sẽ hết khổ.
...
Trận tuyết ở Nghiệp Kinh cứ rơi rồi lại ngừng, năm ngày như vậy, một phe không có động tĩnh, dường như tất cả ồn ào như bị vùi vào trong tuyết trắng.
Tuyết ngừng chẳng bao lâu, Lâm Kinh Phác đã tỉnh lại.
Y gầy hơn một vòng, cổ tay vốn mềm mại giờ chỉ còn da bọc xương, không thể nắm được.
Ngự y cố tình thờ ơ, cách ngày mới đến xem một lần. Cung nhân thay thuốc cho y ở điện Diễn Khánh cũng không cần mẫn, mỗi ngày chỉ cho một cung nữ thấp kém đến đây chăm sóc.
"Tỷ tỷ tên gì thế?"
Gương mặt Lâm Kinh Phác trắng bệch, nhưng khi cười lên thì vẫn hệt như gió xuân lướt qua, đôi mắt lấp lánh, trong ngần đến mức chẳng thể thấy nổi một tia hư tình giả ý.
Cung nhân ở điện Diễn Khánh ngày qua ngày đều đã nghe được lời răn dạy, vị ở thiên điện này chính là tội nhân quan trọng của triều đình, là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Thân phận của nàng thấp kém, nhớ kỹ lời dạy bảo, từ lúc vào điện không dám hó hé một chữ với y, không dám đến gần dù chỉ nửa bước, nhưng bấy giờ lại lơ đãng nâng mắt, loáng lên một chút lanh lẹ rồi lại vội cúi đầu: "Nô tỳ tên Vân Thường....."
"Nghe giọng của tỷ thì chắc tỷ là người Vi Châu sao?"
Vân Thường sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên, nàng không biết chữ nào của mình đã để y nghe được giọng địa phương, lại để y đoán được.
Lâm Kinh Phác: "Sớm nghe nói Vi Châu có hai điều nổi danh toàn thiên hạ, một là táo xanh, hai là tài nữ. Vậy xem ra Vân Thường tỷ tỷ hẳn là người có tài mạo song toàn."
Vân Thường nghe được, không giấu được đuôi mắt khẽ cong lên, lại vội xua tay, giọng nhỏ như muỗi: "Công tử xem trọng nô tỳ rồi, nữ tử Vi Châu không phải ai cũng ngâm thơ..... Chỉ vì hai mươi năm trước ở Vi Châu có một kỳ nữ tên Tạ Thường Thường làm thơ lấn áp các nho sĩ nên lúc đặt tên, người dưới quê đều mong con gái lớn lên thông minh lanh lợi, trong tên đều có chữ "Thường". Nhưng nô tỳ đến một chữ cũng không biết."
Ánh mắt Lâm Kinh Phác u ám, yếu ớt nở nụ cười nhạt, không nói nữa.
Vân Thường cẩn thận thay thuốc cho y, lúc này mới nhận ra mình đã nói quá nhiều với vị "trọng phạm" này, lại không nhịn được lặng lẽ đưa mắt nhìn y rồi mới lưu luyến dọn cái bàn gỗ tử đàn, lúc quay đầu lại thì phát hiện Ngụy Dịch đã đứng đấy tự lúc nào.
Thiên điện và chính điện của điện Diễn Khánh chỉ cách nhau cùng lắm trăm bước, nhưng từ khi Lâm Kinh Phác đi vào nơi này, hắn vẫn là lần đầu tiên đến đây.
Nàng hoảng hồn, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ bái kiến hoàng thượng."
Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chậm rãi thôi cười, ngả đầu nằm xuống, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Ngụy Dịch vô cảm bước vào, dừng chân nhìn Vân Thường trên mặt đất: "Sợ nóng thì mặc ít một chút đi, tay chân vụng về, hệt như con ngỗng béo mặt hồng."
Vân Thường dán sát trán, sợ hãi không dám lên tiếng.
Phía sau lập tức có người đi lên cởi áo nhung trắng của nàng, đưa nàng ra nền tuyết lạnh buốt cho nàng giải nhiệt.
Nàng biết hoàng thượng đang phát cáu với nàng, khẽ cắn môi không dám xin tha.
Một lúc sau, Lâm Kinh Phác nghe thấy tiếng khóc nức nở ở bên ngoài, y nhấc mí mắt lên nhìn ra cửa sổ đầy tuyết trắng, vừa lúc để Ngụy Dịch thấy được.
"Đau lòng à? Đau lòng thì ngươi ra đó với nàng đi."
Lâm Kinh Phác nhúc nhích cơ thể, vết thương dưới nách lập tức đau lên, y nhìn Ngụy Dịch, đôi mắt dịu dàng mang theo vài phần vẩn đục: "Ngươi không muốn nhìn thấy ta đối xử tốt với nàng, hay là không muốn nhìn thấy nàng đối xử tốt với ta?"
Ngụy Dịch: "Không muốn nhìn thấy cái nào hết."
Nói rồi, hắn ngồi xuống ghế cách giường xa nhất, thái giám dâng trà mới lên, lại có người đi vào phòng thêm than, đốt huân hương mà hoàng đế thích.
Các cung nhân sắp xếp xong xuôi, lui ra ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa lại. Truyện chính ở { TRUМ trцyeИ.V Л }
Trong phòng nhanh chóng ấm lên, vậy mà Lâm Kinh Phác lại không thể quen được, chợt ho hai cái: "Ngươi đến đây, là muốn chỉ giáo gì?"
"Ngự giá đích thân đến đây, trẫm giữ lại cái mạng quèn của ngươi, trời tuyết đưa than nóng đến, còn không biết tạ ơn sao?" Hắn nói đưa than tới nhưng lại lạnh lẽo hệt như đưa đao.
"Ngươi tìm người diễn trò ở trong ngục, còn nhân dịp chém ta một đao, không tìm ngươi tính sổ đã là may lắm rồi." Giọng nói Lâm Kinh Phác yếu ớt, vững vàng nhận lấy một đao của hắn.
Ngụy Dịch nhíu mày: "Ngươi đã sớm biết những kẻ đó là người của trẫm rồi ư?"
Lâm Kinh Phác hờ hững: "Ừ, á phụ sẽ không làm ra hành động ngu ngốc này."
Y vốn gầy yếu mỏng manh, khí chất lại khiêm tốn, mà nay lại ốm đau nằm trên giường, mỗi lời nói hành động đều khiến người khác động lòng thương xót, phá vỡ sự phòng bị, Ngụy Dịch nhất thời bị y mê hoặc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Ngươi mắng trẫm?"
"Tự mình đa tình." Khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Kinh Phác thả lỏng, híp mắt cười: "Câu này mới là mắng ngươi."
Mùi thuốc súng văng khắp nơi, thế nhưng chẳng thể đốt được Lâm Kinh Phác.
Ngụy Dịch ngồi không yên, không sợ xui xẻo mà bước đến vài bước, nhìn chằm chằm làn da trắng bệch của y, chợt cười lạnh: "Ngươi dựa vào tình cảnh mà hành sự, hay là tự tìm đường chết đây?"
Lâm Kinh Phác thờ ơ đưa mắt nhìn thiên điện, nói: "Cái này phải hỏi chính bản thân ngươi thôi, ngươi phí tâm giữ ta ở lại đây, là do thấy sắc mà nổi lòng tham, hay là có ý đồ khác."
Ngụy Dịch nghe xong, rất có cảm giác.
Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào vừa ôn nhuận dịu dàng vừa nhanh mồm dẻo miệng như Lâm Kinh Phác, hệt như một khối ngọc đẹp nhưng vừa đụng vào là sẽ bỏng tay.
Hắn không tức giận, trái lại trong lòng còn xuất hiện một tia ngứa ngáy.
Quả nhiên không hổ là kẻ thù định mệnh của hắn.
"Trẫm không phải Hách công công, không có hứng thú với người đẹp." Lúc nói câu này, hắn vô tình né tránh tầm mắt, xoay người đi đến bên ghế: "Ngươi có biết trẫm muốn gì từ ngươi không?"
Ánh mắt Lâm Kinh Phác lơ đãng, khẽ nâng người lên, trong nụ cười ẩn chứa tia uy hiếp: "Giết ta, chôn vùi ngọc tỷ truyền quốc vào sâu trong lòng đất, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời."