Nếu như đã gặp nhau, vậy cứ cho là duyên phận. Bởi vì thế giới này nhỏ bé là thế, nhưng kì thực lại rộng lớn vô cùng. Chúng ta không thể biết thời gian là bao lâu, nhưng chắc chắn một điều, chẳng ai có thể nhìn thấy được hết tất cả mọi người. Cho nên, chỉ cần một lần gặp gỡ thôi cũng đã là duyên phận. Cô là con gái của Ngọc Hoàng, là nữ nhân cao quý trong tất cả những người cao quý. Cô là công chúa tuyệt sắc kinh hương, là đóa hoa vừa mới chớm nở, quyến rũ động lòng người.
Như trăng trong nước, như hoa trong hoa, yểu điệu, xinh đẹp, mang trong mình những giấc mơ ngọt ngào, nàng công chúa đã không thể nào làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình. Cô mắc phải sai lầm khiến Ngọc Hoàng phẫn nộ, đày xuống làm thường dân.
Vốn đã quen với chốn cung đình, nhưng nay lại chính cô trở thành người trần mắt thịt, cô liệu có thể quên được hay không? Quả nhiên, thiên đình chính là thiên đình, hạ giới chính là hạ giới, phiền toái vô cùng! Tại đây, cô đã gặp phải vô số những việc diễn ra trong cuộc sống khiến chính mình rơi vào bế tắc. Cô phải làm sao để có thể bình bình an an mà sống với một thân phận mới - người hạ giới?
Bình luận truyện