Ngoài Dương Ngọc linh ra ai cũng bất ngờ trước cảnh tượng trước mặt, người có quyền lực lớn ở Viêm Thành này đang bắt tay với một người bạn của họ. Trông biểu hiện của hai người này chào hỏi nhau cũng có thể nhìn ra họ không phải lần đầu gặp nhau, mọi người bắt đầu tò mò về thân phận của Từ Thiên.
Hà Tư Minh Hà Tư Minh đã bình tĩnh hơn, hắn đi đến gần Hà Tư Thụ và Từ Thiên hỏi: “Cha...Tư Thiên, hai người...quen nhau sao..”
Hà Tư Thụ cười to vỗ vai Hà Tư Minh nói: “Câu này ta phải hỏi con mới đúng, con không có nói qua với ta con học cùng với TỪ tiên sinh ...”
Hà Tư Minh vẫn một cái bộ mặt không hiểu gì, hắn quay sang nhìn Từ Thiên mang muốn được một lời giải thích. Từ Thiên lắc đầu cười nói: “Hà tổng! Vì tôi với Hà Tư Minh là bạn của nhau nên xin ngài để tôi gọi một tiếng chú Hà vậy...”
“Cái này.. Được chứ?”cách gọi này đối với Hà Tư Thụ cũng có một chút khó khăn, ông mới gặp Từ Thiên mới có một lần vào hôm diễn ra buổi gặp mặt mấy ngày trước. Đối với Hà Tư Thụ thì Từ Thiên chính là tuổi trẻ tài cao, mới có 20 tuổi mà tài sản của công ty hắn thành lập không có thấp kém gì hơn ông.
Từ Thiên hiểu được tâm tư của Hà Tư Thụ, hắn lôi Hà Tư Minh về phía mình nói: “Bác Hà , cháu với Tư Minh là huynh đệ khá thân thiết. Nếu bác cứ gọi cháu một tiếng tiên sinh hai tiếng tiên sinh thật sự không được hay cho lắm.”
Hà Tư Minh bên cạnh gật đầu lia lịa nói: “Đúng đó cha, con với Từ Thiên khá thân nên cha đừng gọi cậu ấy như vậy. Con cảm giác địa vị của con như bị hạ xuống vậy.”
Hà Tư Thụ nghe vậy cũng thở dài ra một tiếng, hắn gõ đầu con trai mình rồi nói: “ Con có địa vị gì cơ chứ, ngoại làm một đứa trẻ ranh ra thì có gì. Làm bạn với Từ tiên...Từ Thiên thì phải học hỏi cậu ấy. Hiện tại cậu ấy có tài sản không kém gì cha ở Trung Hải, cậu ấy sắp mở chi nhánh ở Viêm Thành này nữa rồi.”
Hà Tư Thụ nói xong cả phòng đều bất ngờ đến không thể ngậm miệng vào, họ không thể ngờ trong lớp bọn họ có một người tài giải đến như vậy.
Hà Tư Minh tròn mắt nhìn Từ Thiên, không biết hắn đang suy nghĩ về đề gì rồi hắn bám vào vai Từ Thiên nói: “Tư Thiên... không anh Thiên, anh chính là anh cảu em. Bây giờ em quyết định đi ăn bám anh nhươc đâu sau này lại trở thành người được mọi người tôn trọng.”
Hà Tư Minh nói xong cả căn phòng đều vang lên tiếng cười, Từ Thiên cười nghĩ ‘Tên Hà Tư Minh này thật giỏi làm trò’. Bội Giai Kỳ mắt càng sáng lên, cô lần này mục tiêu nhất định phải đặt lên người Từ Thiên. Trong mắt cô bây giờ Từ Thiên không chỉ là người đẹp trai bây giờ còn kèm thêm cả giàu nữa, người đàn ông như vậy đi đâu mới kiếm được.
Hà Tư Thụ uống cùng Từ Thiên một ly rượu rồi xin phép rời đi để không làm phiền cuộc vui của mọi người.Trong lúc mọi người đều đang bàn tán về Từ Thiên thì Hà Tư Minh bỗng nhìn về phía Dương Ngọc Linh,Hà Tư Minh cười nói: “Chà, quả thật đúng là bạn gái của anh Thiên có khác. Trong lúc mọi người đều đnag bất ngờ thì chỉ có mình Dương Ngọc Linh vẫn đâng âm thầm ngồi uống rượu như đã biết trước tất cả vậy.”
Quả đúng là như Hà Tư Minh nói Dương Ngọc Linh lúc này như không thèm để ý xung quanh, cô cầm ly rượu cứ từ từ uống. Mọi người đều nhìn về phía Dương Ngọc Linh khiến cô đỏ mặt hơn cả lúc vừa rồi cô uống rượu. Vài bạn học nữ thầm kêu Dương Ngọc Linh may hắn vì quen được Từ Thiên, nhưng họ đều chấm nhận vì Dương Ngọc Linh có một nhan sắc khiến mọi cô gái đều phải đối kỵ.
Nhưng người vẫn không phục nhất chính là Bội Giai Kỳ, Bội Giai Kỳ cũng chỉ coi Dương Ngọc Linh giống như cô ta là một nữ nhân ‘trà xanh’. Cô nghĩ chắc Từ Thiên chắc chắn thích những người xinh đẹp chú không quan tâm đến ai đến trước đến sau. Đúng là Bội Giai Kỳ cũng nói gần đúng vầ Từ Thiên, nhưng mỗi cái Từ Thiên không hề thích ‘trà xanh’ như Bội Giai Kỳ, nhưng vì là bạn bè nên Từ Thiên mới không có tránh cô ta.
Bội Giai Kỳ một lần nữa tìm cách tiếp cận Từ Thiên, lúc này Từ Thiên đang ngồi ghế nói chuyện Bội Giai Kỳ cầm một ly rượu đi tới vòng tay qua người Từ Thiên ôm hắn. Thân hình khiêu gợi cảu cô đều áp toàn bộ vào lưng Từ Thiên khiến hắn lạnh cả tóc gáy.
Bội Giai Kỳ nhấp môi một hớp rượu rồi nói: “Tư Thiên lần này cậu không ngại uống với mình một ly rượu này chứ...”
Mọi người trong phòng đều bất ngờ trước hành động táo bạo nà của Bội Giai Kỳ, họ không ngờ Bội Giai Kỳ không thèm để ý ánh mắt người khác nhìn mình mà tiếp cận thẳng đến Từ Thiên như vậy. Hà Tư Minh một bên đứng nhìn vì hắn không bất ngờ lắm, ngay từ đầu Bội Giai Kỳ cũng tiếp cận hắn như vậy vì đơn giản hắn có tiền. Bây giờ Bội Giai Kỳ biết Từ Thiên là một ông chủ lớn như vậy mà không có bán theo quả thật không phải là Bội Giai kỳ.
Hà Tư Minh nhìn về phía Dương Ngọc Linh bên cạnh Từ Thiên thấy cô đã tối đen mặt lại. Hà Tư Minh thở dài tính đi đến đẩy Bội Giai Kỳ ra nhưng hắn mới bước một bước thì Dương Ngọc Linh đã đứng thẳng dậy, cô giật lấy ly rượu trong tay Bội Giai Kỳ và đẩy cô ta ra khỏi Từ Thiên. Bội Giai Kỳ đang hoang mang vì bị Dương Ngọc Linh đẩy ra thì bị Dương Ngọc Linh hất thẳng ly rượu vào mặt.
Dương Ngọc Linh nói trong sự bất ngờ của Từ Thiên và mọi người: “Lần trước tôi đã đuổi khéo cô đi rồi mà vẫn không biết điều quay lại tán tỉnh Từ Thiên sao.”
Bội Giai Kỳ bị hất ly rượu vào mặt tức giận nói : “Thì sao chứ, cô là cái thá gì mà cấm tôi...”
Dương Ngọc Linh khanh tay trước ngực, cô nhìn thẳng về phía Bội Giai Kỳ kiêu ngạo nói: “Tôi là cái gì sao? Đơn giản thôi, tôi là bạn gái của Từ Thiên...”