Biểu cảm của Bùi Tử Hoành như bị đóng băng và sau đó anh hỏi cô ấy: "Thật sao?"
Cô không để tâm trạng của anh, và gật đầu thận trọng. Thành công hay thất bại là ở đây. Nếu anh ta có giữ đứa trẻ, thì cô sẽ có cơ hội sống. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mở miệng: "Em thấy không thoải mái những ngày này, vào ban đêm nằm mơ em thấy Quan Âm, em nghĩ mình có thai, cùng anh...... vào đêm đó, không phải kỳ an toàn.."
Thanh âm của cô rất nhẹ, biểu cảm của anh dịu dần, ôm cô trong vòng tay quý giá như bảo vệ những báu vật quý hiếm. Lần này, không một chút hung hăng và bạo lực, anh ôm cô rất lâu, và một lúc lâu, anh không nói gì. Hạ Lăng tự hỏi, "Bùi Tử Hoành?"
Sau đó, anh nói: "Anh sẽ đưa em đến bệnh viện để kiểm tra." Nếu có một đứa trẻ, đây sẽ là đứa con đầu lòng của anh ấy. Chỉ có trời mới biết anh mong đứa trẻ này bao lâu, khi anh đính hôn, anh nghĩ rằng một khi anh sinh con trai lớn với Vương Tịnh Uyển, anh sẽ có một đứa con với Tiểu Lăng và nuôi nấng nó dưới danh nghĩa của Vương Tịnh Uyển. Bằng cách này, con cái của họ có thể thừa hưởng vinh quang và sự giàu có của gia tộc Bùi.
Bây giờ, thay vì trải qua những khúc ngoặt, đứa con của Hạ Lăng có thể trở thành con trai cả của anh.
Hạnh phúc chợt đến, và giọng nói của Bùi Tử Hoành chứa đựng sự thận trọng và dịu dàng chưa từng thấy: "Anh vừa làm đau em, em cảm thấy thế nào? Có khó chịu gì không? Tại sao em không nói với anh sớm nhất, anh có thể cho em sự chăm sóc tốt nhất! "
Hạ Lăng cắn môi:"Mới hơn một tháng thôi, em không chắc chắn!"
Bùi Tử Hoành nói ngược lại:" Nhất định làmang thai " vì vậy cô gần đây kém ăn, tâm trạng đột nhiên bất ngờ Xấu, toàn người là bất thường. Bùi Tử Hoành, người tìm thấy câu trả lời, tràn đầy niềm vui. Anh ta quên đi tất cả sự tức giận đang diễn ra trên đường và tìm quần áo cho Hạ Lăng. "Hãy cùng anh đi bệnh viện Từ Ninh."
Đã đến lúc.
Nội tâm Hạ Lăng như còi báo động, nhưng vẻ ngoài lộ bướng bỉnh: "Em không muốn.". Truyện Mạt Thế
"Như thế nào?" Bùi Tử Hoành bối rối.
"Em không đến Bệnh viện Từ Ninh." Cô nói, "Em chán ghét nó. EM vừa ra khỏi đó và giờ lại phải đi vào. Miễn là em nghĩ về nó, em sẽ nghĩ về... tai nạn. Em rơi khỏi vách đá, thật kinh khủng.. "
Đầu cô khẽ cúi xuống, che đi màu lạ trong mắt cô.
Bùi Tử Hoành im lặng. Ngoài việc nghĩ đến nỗi kinh hoàng khi rơi khỏi vách đá, chỉ sợ cô nhớ tới người đnaf ông kia sanh ly tử biệt a? Đột nhiên, anh hiểu ra một điều gì đó. Tại sao cô ấy thậm chí không mang thai đứa trẻ mà không muốn nói với anh đầu tiên, trong nội tâm cô ấy,người khác, nhưng cô ấy đang mang thai đứa con của Bùi Tử Hoành.
Anh ta có vẻ hơi do dự và không còn nài nỉ: "Vậy thì chúng ta đổi bệnh viện đi." Anh không muốn cô chạm xúc cảnh sinh tình, không muốn cô nghĩ đến việc sanh ly tử biệt cùng Lệ Lôi, anh làm soa nguyện ý để cô nhớ tới?
Hạ Lăng đã nhẹ nhõm.
"Em sẽ chọn bệnh viện," cô nói.
Bùi Tử Hoành giọng nói rất nhẹ nhàng: "Làm thế nào em biết rằng những bệnh viện là tốt? Loại việc như này không cần hao tâm tổn sức, giao cho người bên ngoài làm là tốt rồi, miễn là em hài lòng chờ đợi, chăm sóc tốt cho bản thân và bảo bảo trong bụng."
"Em không muốn "Cô ấy đã học được giọng điệu của cách sống có ý chí nhất của mình, và có một chút thích thú. Cô ấy biết rằng Bùi Tử Hoành không thể để cô ấy như thế này." Em muốn tự mình đến bệnh viện, đây là con em. "
Bùi Tử Hoành bất lực, nghe mọi người nói tính khí của người phụ nữ mang bầu nóng nảy tâm tình bất định và anh cảm thấy tốt hơn là đừng chặn cô. Hãy để cô ấy kiểm tra nó. Nếu một bệnh viện tốt được chọn, hãy đi theo cô ấy. Nếu một bệnh viện tốt không thể được chọn, thì anh ta có cách để cô ấy đi đến nơi anh thích.
Thế là anh đồng ý với yêu cầu của cô. "Tuy nhiên," anh nói, "Anh sẽ để bác sĩ gia đình đến trước để xem em có thai hay không." Đột nhiên anh nghe nói mình sắp làm cha. Bùi Tử Hoành không bình tĩnh như bề ngoài.
"Em vừa mới nói rằng em chắc chắn có thai!" Cô giả vờ tức giận và cố gắng xua tan suy nghĩ của mình. "Em không muốn làm nhiều xét nghiệm, ngay cả khi bác sĩ gia đình đến kiểm tra, khi bệnh viện phải kiểm tra lại, chỉ cần kiểm tra lại phải làm gì nếu điều đó làm tổn thương em bé của anh? Bùi Tử Hoành, anh đã trở thành một người cha như thế này chưa? "
Trong đoạn văn này, cô đã luyện tập nhiều lần trong đầu, làm thế nào để từ chối những kiểm tra không cần thiết và làm thế nào để tối đa hóa Để đảm bảo rằng bí mật của trẻ không bị lộ, cô phải từng bước và đưa ra mọi quyết định.
Việc "làm cha" đã khiến những chuỗi lý trí của Bùi Tử Hoành biến mất trong tâm trí anh, tràn ngập hạnh phúc. Hạ Lăng đã đúng, anh nên làm gì nếu em bé bị tổn thương do khám quá nhiều? Đây là cô ấy và đứa con đầu lòng của anh ấy. Nếu là con trai, đó là con trai cả của gia đình Bùi. Trong tương lai, nó sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nó phải bình yên.
"Được rồi, anh không gọi gặp bác sĩ gia đình." Anh đi theo cô bằng mọi cách có thể.
Hạ Lăng buông trái tim thấp thỏm xuống.
Cho đến nay, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, và cô hy vọng nó có thể tiếp tục suôn sẻ như vậy.
Cô yêu cầu Bùi Tử Hoành chuẩn bị quần áo bảo vệ bức xạ cho phụ nữ mang thai, ngồi trước máy tính và giả vờ kiểm tra thông tin của các bệnh viện lớn trong thành phố. Bùi Tử Hoành ở lại với cô và theo dõi cô trong khi cắt cam cho cô. Hai người đã hòa bình, không có tranh cãi và rượt đuổi và trốn tránh, giống như khi họ trở lại nhiều năm trước.
Bùi Tủ Hoành nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo của cô ấy, nghĩ rằng trong lòng cô ấy thật tuyệt khi có một đứa con.
Hạ Lăng đã tìm kiếm thông tin rất chậm. Sau khi chọn và chọn trong một thời gian dài, cuối cùng cô đã chọn ra Bệnh viện đặc biệt dành cho bà mẹ và trẻ em Hoa Ninh đã được thỏa thuận trước đó với Phượng Coin. "Chỉ cái này thôi," cô nói với Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành liếc nhìn tên của bệnh viện, "Được rồi, chúng ta sẽ đi qua vào sáng mai." Thật ra, đó là con của anh, làm thế nào anh có thể tha thứ cho hành vi cố ý của cô? Ngay khi cô đang chọn bệnh viện, anh đã phân phó người đi kiểm tra riêng. Bệnh viện đặc biệt dành cho bà mẹ và trẻ em Hoa Ninh được đề nghị cho anh cũng được cho là bệnh viện bà mẹ và trẻ em tốt nhất trong thành phố. Do đó, anh không phản đối.
Nếu cô chọn một bệnh viện khác, anh cũng phải đưa cô đến Hoa Ninh.
Hạ Lăng gật đầu: "Được." Nội tâm thở phào nhẹ nhõm, thời gian trì hoãn đại pháp đã hoạt động, lúc này mặt trời đã lặn, bệnh viện đã đóng cửa trong một thời gian dài, ngay cả khi Bùi Tử Hoành rất lo lắng, cô không thể nhìn thấy nó hôm nay, chỉ đợi đến ngày mai thứ tư, khi cô có một cuộc hẹn với Trương lão, trước khi đi thử thai.
Cô đang trong tâm trạng vui vẻ, với nụ cười trên môi.
Bùi Tử Hoanhc nhìn cô cười có chút thất thần, cô thật đẹp. Đó không phải là vẻ ngoài tuyệt đẹp, mà là bản chất thanh thản xuất hiện tự nhiên sau khi mang thai, khiến mọi người cảm thấy phấn khích.
Anh sẽ chăm sóc tốt cho cô và con.
Đi đến bệnh viện vào thứ Tư, và chắc chắn, phòng khám chuyên gia chỉ có Trương lão. Trương lão lấy thẻ hồ sơ y tế của cô, nhìn thấy tên của cô và biết trong lòng cô rằng đây là người mà Phượng Côn nhờ cậy, vì vậy cô bình tĩnh kiểm tra cô cẩn thận.