Mẹ Chu khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó bà đã phản ứng lại, cười: "Cô nói những cô gái kia à, sao cậu chủ có thể mang những người nhố nhăng kia về được? Cô yên tâm đi, ngoài cô Hạ Lăng ra, nơi này thật sự chỉ có mình cô thôi."
Đây cũng là lý do mẹ Chu quan tâm cô. Tối hôm qua, cậu chủ đã nói phải đối đãi với cô Diệp như cô Hạ Lăng lúc trước, coi cô như chủ nhân của nơi này.
Một câu dặn dò đơn giản đó, lại làm bà giúp việc lớn tuổi này mừng đến mức suýt thì bật khóc… Từ khi cô Hạ Lăng qua đời, cậu chủ sa sút rất nhiều, ngày ngày đều sống như một cái xác không hồn, quanh quẩn trong sự hối hận và nhớ nhung vô hạn với Hạ Lăng. Mẹ Chu rất lo lắng, sợ cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ có vấn đề gì mất. Nay nhìn thấy anh ta dẫn một cô gái khác về nhà, còn để cô ấy thay thế vị trí của Hạ Lăng, trong lòng mẹ Chu cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Bà quyết định, dù thế nào cũng phải thúc đấy bọn họ.
Hạ Lăng gật đầu, xem ra, những đồ trang trí trong phòng thật sự không cần thay mới, nếu không, cứ nghĩ tới chuyện có những cô gái khác ngủ trong căn phòng này, dùng những thứ này, cô sẽ phát điên mất.
Bệnh thích sạch sẽ của cô không nhiều lắm, nhưng đây chắc chắn là một trong số đó.
Mẹ Chu giục cô: "Cô Diệp, mau xuống lầu ăn cơm đi. Cậu chủ cố ý dặn tôi làm cháo gạo và rong biển trộn cho cô đấy, để nguội sẽ không ngon."
Hạ Lăng cũng cảm thấy đói bụng, rửa mặt, thay đồ rồi đi theo mẹ Chu xuống lầu ăn cơm.
Trong nhà ăn, ánh nắng chiếu vào trong khung cửa, phủ lên lớp khăn trải bàn trắng noãn. Cháo gạo nấu đủ lửa được đựng trong bộ bát đũa bằng sứ, cả rong biển trộn, hạnh nhân vụn và salad rau quả đều là những món đời trước cô thích. Ngay cả chỗ ngồi cũng được đặt y như trước kia.
Cô ngồi xuống ghế, bỗng nhớ về lúc trước.
Mẹ Chu ở bên gắp thức ăn cho cô, còn luôn miệng nói, Bùi Tử Hoành là người tốt thế nào, quan tâm cô ra sao, dường như không khen anh ta thành tình thánh trên trời dưới đất không có người thứ hai thì không chịu thôi.
Hạ Lăng xoa trán, cảm thấy hơi hối hận.
Cô còn nhớ lúc mới được Bùi Tử Hoành nhận nuôi, trong nhà anh ta vẫn còn quy củ ăn cơm, đi ngủ không nói chuyện. Đến bữa cơm, tất cả mọi người đều yên lặng, đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi. Nhưng tính cách Hạ Lăng lại rất hoạt bát, lại sống ở nơi ầm ĩ như cô nhi viện, sao có thể chịu được? Thế là cô vừa ăn cơm, vừa ríu rít nói chuyện với anh ta, dần dà, quy củ đó cũng bị hủy bỏ, ngay cả mẹ Chu cũng bắt đầu nói đùa với bọn họ.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên Hạ Lăng cảm thấy cái quy định ăn cơm không nói chuyện này rất chính xác.
Mẹ Chu vẫn còn dong dài: "Cậu chủ à, con người khá tốt, vừa kiên nhẫn, vừa biết chăm sóc người khác, cô gái nào đi theo cậu ấy mà chẳng hạnh phúc? Tiếc là cô Hạ Lăng năm đó, tuổi còn trẻ mà đã bị bệnh. Cậu chủ mua hẳn một hòn đảo cho cô ấy đi dưỡng bệnh một năm. Mãi bệnh tình mới thuyên giảm, vậy mà lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, qua đời. May mà bây giờ cậu ấy lại đưa cô về, người chung tình như cậu ấy, mang ai về nghĩa là muốn sống cả đời với người đó. Cô phải biết quý trọng cậu ấy, hai năm nay cậu ấy sống quá khổ…"
Có khổ bằng cô không?
Hạ Lăng chỉ cảm thấy lồng ngực bị đè nén.
Rõ ràng đời trước là Bùi Tử Hoành phụ lòng cô, đời này lại chia rẽ cô và Lệ Lôi, mà sao đến miệng mẹ Chu, anh ta lại thành người bị phụ bạc, đáng thương chứ?
Được rồi, người hầu không hiểu rõ chân tướng. Những ngày cô và Bùi Tử Hoành trở mặt, mẹ Chu đâu có ở hiện trường, bà không biết cô bị anh ta giam giữ thế nào, càng không biết ở trên hòn đảo tư nhân kia, cô bị anh ta xâm phạm ra sao. Hạ Lăng quyết định không so đo với mẹ Chu, cô nuốt lời phản bác xuống bụng, dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sáng, rồi nói với mẹ Chu: "Tối qua tôi ngủ không ngon, tôi về phòng ngủ một lát, bữa trưa không ăn đâu, không có việc gì đừng quấy rầy tôi."
Mẹ Chu thấy đã gần chín giờ, mà bây giờ cô mới đi ngủ thì đúng là không kịp ăn cơm trưa, nên nói: "Được rồi, cô Diệp, buổi chiều cô dậy nhớ gọi tôi, tôi chuẩn bị trà chiều và điểm tâm cho cô."
Hạ Lăng cảm ơn bà, lên lầu như chạy trốn.
Trở về phòng ngủ, cô không muốn nằm lên chiếc giường lớn kia, nên đã cuộn mình trên mặt thảm cạnh cửa sổ ngủ thật say. Trong mộng toàn là Lệ Lôi, lúc anh cười rạng rỡ, lúc anh ôm cô làm nũng, bộ dạng khiến người ta vừa yêu vừa hận khi bắt nạt cô… Nếu như, thời gian có thể quay trở lại, thì tốt biết bao.
Lúc tỉnh mộng, mặt trời đã ngả về tây.
Nhìn mặt trời chậm rãi chìm xuống ngoài khung cửa, Hạ Lăng bỗng nhớ anh da diết.
Bùi Tử Hoành trở về, ăn tối cùng cô. Đêm đó anh ta lại ngủ ở phòng sách.
Sự lo lắng trong lòng Hạ Lăng đã giảm bớt. Từ đêm thứ ba trở đi, mặc dù cô vẫn khóa trái cửa, nhưng không còn ngồi thức đến sáng nữa, mà là cuộn mình trên tấm thảm ngủ thiếp đi.
Cô không thể bắt mình nằm trên chiếc giường kia được. Chiếc giường mềm mại, rộng lớn, xa hoa đó chứa đựng bao nhiêu hạnh phúc, vui vẻ, bao nhiêu lần thân mật với nhau của cô và Bùi Tử Hoành. Cứ nhắm mắt lại là cô lại nhớ tới những hồi ức đó. Nhưng đời này, kiếp này, cả thể xác và tinh thần của cô đều thuộc về Lệ Lôi, cô không muốn đụng tới những thứ trong quá khứ nữa.
Dù tấm thảm này có mềm, cũng không thể thoải mái bằng giường được, nhưng cô cam tâm tình nguyện.
Mỗi ngày sau khi tỉnh lại, cô sửa soạn cho mình xong, thì lại làm loạn chăn đệm, để giả vờ là mình có ngủ ở trên giường. Bởi vậy mấy ngày nay, mẹ Chu đều tới dọn dẹp phòng, nhưng chưa bao giờ phát hiện được gì.
Cô cứ tiếp tục như vậy mấy ngày.
Nỗi nhớ Lệ Lôi càng lúc càng mãnh liệt, giữa những hơi thở toàn là sự dày vò, đau đớn.
Không biết anh ấy bây giờ ra sao? Trong lúc vô tình, cô giơ tay lên muốn sờ chiếc bùa hộ mạng trên cổ, nhưng lại chẳng sờ được gì… Lúc này cô mới nhớ ra, mình đã trả lại bùa hộ mạng cho Lệ Lôi. Trên cần cổ chỉ có mỗi sợi dây chuyền ngọc trai màu tím nhạt mà Bùi Tử Hoành tặng cho cô. Bùi Tử Hoành thích nhìn cô đeo nó, nên cô chỉ có thể đeo nó hàng ngày.
Ngay cả một tín vật ký thác nỗi nhớ, cô cũng không tìm được.
Tín vật…?
Đúng rồi, còn một thứ.
Hạ Lăng đi tới đi lui trong phòng ngủ mấy vòng, mới lấy đủ can đảm để đi gõ cửa phòng sách.
"Vào đi." Giọng Bùi Tử Hoành trầm ổn. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của phòng sách, anh ta áo mũ chỉnh tề ngồi trên ghế, trên bàn là những công văn chất cao như núi, sắc mặt hơi mệt mỏi. Nhìn thấy Hạ Lăng, anh ta nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại khách sáo như vậy? Trước kia em đều đi vào luôn, chưa bao giờ gõ cửa cả."
Đời trước, cô kiêu căng, tùy hứng, đừng nói là gõ cửa, ngay cả cái chuyện như sau khi vào thì ôm lấy cổ anh ta, ngồi trên đùi anh ta cô đều có thể làm được. Nhưng hôm nay lại lạnh nhạt hơn nhiều.
Hạ Lăng khẽ cắn môi, tránh khỏi đề tài đó: "Có chút việc muốn tìm anh."
"Việc gì?" Từ khi cô đi vào, anh ta đã buông công văn trong tay xuống, cũng cho dừng hội nghị qua video, khép laptop lại, kiên nhẫn, dịu dàng nghe cô nói chuyện.