Lúc này Hạ Lăng mới nhớ ra, kiếp trước cô đã từng bị A Vệ mắng cái kiểu máu chó ngập đầu này. Lúc truyền thông phỏng vấn anh, hỏi anh suy nghĩ như thế nào về ca sĩ đang nổi tiếng, anh nói cô hát đúng là thô, không có não, lừa gạt người khác, không có cảm xúc, hoàn toàn không hiểu được vì sao cô lại có thể nổi tiếng lâu như thế. Bài báo đó cực kỳ vang dội lúc ấy, cũng khiến Hạ Lăng tức đến suýt chết, sau đó cô đóng cửa khổ luyện cả nửa năm, dùng một ca khúc mới mạnh mẽ đánh bại bài hát mới mà anh viết cho một ca sĩ khác mới coi như qua chuyện.
Nếu hôm nay Phượng Côn không nhắc tới thì Hạ Lăng cũng quên mất năm đó còn có mối thù này.
Vừa nghiến răng vừa cân nhắc trong lòng, đợi lát nữa A Vệ xong việc nhất định phải trả thù anh ấy. Nghĩ tới nghĩ lui lại nhụt chí, cô biết anh ấy nói không sai, khi đó cô hát chẳng có đầu óc tí nào, chỉ dựa vào bản năng mà thôi… Thực ra, nhiều năm như vậy, tuy lúc A Vệ phê bình người khác rất khó nghe, nhưng có câu nào là bịa đặt? Chỗ mà anh ấy khiến người ta bực mình nhất không phải chính là câu nào câu nấy đều đúng sự thật, khiến người ta muốn cãi lại cũng không cãi nổi sao. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô đã sống lại, sống cuộc đời thứ hai cũng vẫn là số phận bị anh mắng, ngày thường trong lúc thu âm anh mắng cô ít lắm sao? Có mấy lần cô dám cãi lại? Chuyện xấu năm đó… thật sự vẫn coi như là mắng nhẹ đấy.
Nghĩ lại mà chua xót.
Hạ Lăng ngoan ngoãn thu hồi tâm tư báo thù anh, lặng lẽ đứng tại chỗ, âm thầm cổ vũ cho Phượng Côn… Mau lên A Côn, đả đảo yêu nghiệt đó đi, trông cậy vào anh cả đấy…
Nghĩ lại vẫn không đúng, bây giờ cô là người của công ty Thiên Nghệ, cho dù đang trong đội ngũ của Phượng Côn nhưng sao có thể ăn cây táo rào cây sung được.
Trong lòng bối rối, vô cùng khổ sở.
Phượng Côn vẫn mỉm cười nhìn A Vệ: “Thực ra tôi vẫn rất tò mò, trong mắt anh có ca sĩ nào xuất sắc hơn Hạ Lăng không?”
A Vệ nhất thời ngây ra, dùng mũi hừ lạnh một tiếng.
Quả thực Hạ Lăng muốn cổ vũ cho Phượng Côn, không hổ là người từng trải, hai câu nhẹ nhàng đã chuyển sang thế tấn công, còn dồn A Vệ đến góc tường. A Vệ người này chẳng những có thân thể sạch sẽ mà tinh thần cũng ‘sạch sẽ’, muốn anh dối lòng tùy tiện nói ra một cái tên xuất sắc hơn Hạ Lăng, anh không làm được. Người soi mói như anh, đến cô đời trước còn bị anh coi thường thì sao có thể để ý tới người khác?
Nhưng MC lại như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cũng học đòi bộ dạng giấu dao trong nụ cười giống như Phượng Côn: “Nói vậy là trong mắt A Vệ, Hạ Lăng của Đế Hoàng đã là ca sĩ ưu tú nhất?”
Ba chữ “của Đế Hoàng”, cô ấy đặc biệt nhấn mạnh.
Màn hình trực tiếp chiếu thẳng đến mặt Vệ Thiều Âm, phóng to lên, mặt anh lạnh như muốn đóng băng.
“Bây giờ không có không có nghĩa là sau này không có.” Rất lâu sau A Vệ mới rít ra một câu từ kẽ răng.
“Ồ?” Hai mắt MC sáng lên, vẫn bám riết không tha: “Vậy A Vệ nghĩ ai có khả năng vượt qua Hạ Lăng đây? Có phải đã chọn được người thích hợp không? Lẽ nào…” Cô ấy nhìn xuống dưới khán đài, như vô ý đảo qua: “Nhiều năm như vậy anh chỉ quan tâm lăng xê duy nhất một người mới là Diệp Tinh Lăng, anh nghĩ Diệp Tinh Lăng sẽ vượt qua Hạ Lăng sao?”Hầu như trong nháy mắt, tất cả máy quay đều quay đến cô.
Giờ phút này, cô cảm nhận sâu sắc được một câu nói, thế nào gọi là nằm không cũng trúng đạn.
Chuyện này, lúc đầu không phải là nói về thiên hậu Hạ Lăng sao? Cho dù nói sang chuyện khác cũng đừng chuyển lên người cô kiếp này chứ, bây giờ cô chỉ là một người mới nhỏ nhoi mà thôi, không chống nổi sự bạo hành dữ dội này, vấn đề này bảo người ta phải trả lời thế nào?
Hạ Lăng yên lặng nghĩ, A Vệ, anh tuyệt đối đừng nói lung tung nữa, tuyệt đối đừng nói cô giỏi hơn, thế thì sẽ có vẻ rất ngạo mạn tự đại đấy, với thân phận người mới như bây giờ tuyệt đối là một lời khen chết chóc. Cũng tuyệt đối đừng nói cô không thể giỏi hơn, nếu không vấn đề sẽ càng lớn hơn, thật sự, thật sự là… làm trò cười cho người ta.
Hạ Lăng càng nghĩ càng phát điên, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Phượng Côn vô tình hay cố ý nhìn cô một cái, không đợi A Vệ trả lời câu hỏi của MC mà đã chen vào nói tiếp: “Diệp Tinh Lăng, vẫn là câu nói đó, hoan nghênh cô đến Đế Hoàng.” Anh ấy mỉm cười, giọng điệu ôn hòa vô cùng.
Bị anh ấy cắt ngang như vậy, suy nghĩ của MC cũng bị cắt ngang, chuyển chủ đề: “Oa, đây là lần thứ hai trong buổi tối nay anh Phượng gửi lời mời Diệp Tinh Lăng rồi đấy, đây là lôi kéo công khai sao? Xem ra Diệp Tinh Lăng của chúng ta không chỉ được các fan yêu thích mà còn nhận được sự yêu thích của các nhà sản xuất. Vậy thì Tiểu Lăng, cô có muốn nói vài câu không, giờ phút này được nhà sản xuất vàng nổi danh ngang với Vệ Thiều Âm là anh Phượng Côn mời lần hai, cô có cảm giác gì? Có cảm thấy rất cảm động không, liệu có đến Đế Hoàng không?”
Vấn đề dồn dập tới như pháo liên thanh.Trong lòng Hạ Lăng âm thầm cảm ơn Phượng Côn đã giải vây cho cô, nhìn kỹ xảo cứu cánh của người ta rồi lại nhìn A Vệ…
Bỏ đi, không nhìn nữa, thật sự là so người với người chỉ khiến mình tức chết.
Cô đón lấy micro của MC, trên mặt lộ ra nụ cười đúng chuẩn, kèm theo vẻ được yêu quý mà kinh ngạc: “Thật bất ngờ, anh Phượng lại xem trọng tôi như vậy. Từ trước tới nay anh vẫn luôn là nhà sản xuất mà tôi rất kính trọng, rất nhiều ca khúc do anh sáng tác như ‘Hải yêu’, ‘Bình minh cuối cùng’, ‘Hoa xương khô’, tôi đều vô cùng yêu thích. Có thể được anh mời, tôi rất vui.”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Vệ Thiều Âm trên sân khấu, phát hiện sắc mặt anh sắp sửa phát điên, cô vội dừng lại rồi chuyển giọng: “Có điều thật đáng tiếc, bây giờ tôi đã là người của Thiên Nghệ, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt, A Vệ cũng là một nhà sản xuất vô cùng giỏi, chúng tôi vẫn luôn hợp tác rất thoải mái. Tôi nghĩ trong thời gian ngắn, không, một khoảng thời gian dài trong tương lai tôi cũng sẽ không đến bất cứ công ty nào, ý tốt của anh tôi chỉ đành ghi nhớ trong lòng thôi, cảm ơn anh.”
Câu trả lời này hiển nhiên là trong dự đoán của Phượng Côn, anh ấy vốn chỉ là cứu cánh chứ không phải là thật sự muốn giành cô về. Theo sự từ chối của cô, anh ấy gật đầu một cách phong độ với vẻ hiểu biết, vẫn mỉm cười như vậy: “Thật là tiếc quá. Có điều Diệp Tinh Lăng.” Anh ấy nhìn thoáng qua Vệ Thiều Âm, rồi lại quay đầu nói với cô: “Cửa lớn của chúng tôi mãi mãi mở rộng chào đón cô.”
Vệ Thiều Âm không nhịn được nữa: “Phượng Côn! Anh đừng nhắm vào Tiểu Lăng mãi thế!”
“Tôi cũng nói rồi, anh cũng có thể cùng đến Đế Hoàng, A Vệ, tôi cũng mời anh lần thứ hai rồi, vô cùng chân thành.” Phượng Côn cười vô cùng ôn hòa.
A Vệ lại ngẩn ra, toàn cảnh gà bay chó sủa.
Hạ Lăng không nhịn được lấy tay xoa xoa trán, A Vệ, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao anh không muốn tham dự những hoạt động như thế này rồi, nếu anh thật sự như vậy với Phượng Côn thì anh… anh quả thật… chính là cái số bị đùa bỡn công khai rồi.
Rất lâu Vệ Thiều Âm mới thốt ra một câu: “Có Hạ Vũ ở đó, tôi không đến.”
Toàn trường ồ lên, này A Vệ, anh coi thường người khác cũng quá rõ ràng đi! Hạ Vũ trêu chọc anh sao? Không phải là chọc Tiểu Lăng nhà anh sao, tính cách có thù nhỏ cũng phải báo của anh đã leo lên đến mức độ này rồi sao?
Gương mặt trang điểm tinh tế của Hạ Vũ tái nhợt đi, trong mắt đã ngấn nước như trực trào ra.
Quả thật Hạ Lăng không nhìn tiếp nổi nữa, còn giả vờ ư? Cô không nhịn được giơ micro lên, nói: “Được rồi Hạ Vũ, giải tán thôi, tôi đã dạy cô hát như thế nào rồi, cô còn đứng trên sân khấu nhìn cái gì, chờ phát kẹo sao?”