Lục Kim Yến nhìn bộ trang phục hoàn hảo kia thì không ngờ tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia cũng thật sự là có chút tài năng.
Khó trách lúc trước cô ta lại tự tin khiêu chiến với mình như vậy.
Cô ta nghĩ đến cái này đáy mắt lướt qua một vòng tính toán.
Không phải tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia tự cho là mình rất lợi hại sao?
Nếu quần áo xảy ra vấn đề gì cô ta ngược lại rất là muốn nhìn một chút xem cô còn có thể phách lối kiểu gì, anh Diệp Chương sẽ bênh vực cô bằng cách nào!
…
Cố Tuyết Trinh cũng không biết có người định ra tay với quần áo mà cô thiết kế.
Sau khi cô trở lại phòng tân hôn ở nhà họ Phong cũng không hề đi đâu mà chỉ tìm một chỗ yên tĩnh tiếp tục vẽ bản thảo thiết kế.
Tuy rằng trước mắt lô quần áo đầu tiên đã xuất xưởng nhưng cô lại là người không thích ngồi yên.
Đặc biệt là khi nghĩ đến Phong Diệp Chương đã giúp cô mấy lần thì cô liền muốn vẽ thêm nhiều bản thảo thiết kế để báo đáp anh.
Hơn nữa phong cảnh bên ngoài ban công phòng tân hôn không biết có phải bởi vì nhờ có vườn hoa phía sau khu biệt thự hay không mà rất dễ chịu vả lại cũng vô cùng yên tĩnh.
Ở đó có rất nhiều đình nghỉ mát và giàn trồng hoa, cái nào cũng được xây dựng một cách tinh xảo và xinh đẹp.
Trốn ở chỗ này cộng với một bình trà và một tấm ghế nằm là cô có thể ngây ngốc đến trưa.
Cố Tuyết Trinh chính là như vậy.
Chờ đến chạng vạng tối lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy trở về dùng cơm lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Cô không nhịn được dừng lại nghe một chút.
Lại phát hiện ra hình như giọng nói kia là của Phong Diệp Chương và một người phụ nữ nào đó.
Cố Tuyết Trinh vô thức nín thở lắng nghe tiếng phụ nữ trêu chọc truyền đến từ cách đó không xa.
“Diệp Chương, không ngờ lại có một ngày cậu lại mời tớ tới đây đấy.”
Phong Diệp Chương quét mắt người bên cạnh vẻ mặt thản nhiên nói: “Có thể mời được một Tổng biên tập tạp chí thời trang hàng đầu như cậu đến nhà họ Phong đã là vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.”
Mặc dù nói rất bình thản nhưng Cố Tuyết Trinh vẫn nghe ra được sự đùa giỡn trong lời nói của anh khiến trong mắt cô nổi lên khác thường.
Bình thường Phong Diệp Chương rất ít nói đùa với người khác nhưng bây giờ anh lại có thể nói giỡn cùng với người phụ nữ này thì có thể đoán được quan hệ là không tầm thường rồi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung thì tiếng oán trách của người phụ nữ lại một lần nữa vang lên.
“Bớt trêu ghẹo tớ đi, bình thường nếu không có việc gì thì cậu cũng sẽ không đến tìm tớ!”
Phong Diệp Chương mím môi không nói gì còn người phụ nữ kia cũng không để ý tới anh nữa mà đang đánh giá xung quanh.
Sau đó cô ta chuyển đề tài, cười nói: “Lâu rồi không đến nhà họ Phong nhưng vẫn không hề thay đổi gì.”
“Phải thay đổi cái gì?”
Phong Diệp Chương thắc mắc nhìn cô ta.
Hai người vừa nói vừa đi tới gần chỗ Cố Tuyết Trinh.
Mà lúc này rốt cuộc Cố Tuyết Trinh cũng nhìn thấy rõ người phụ nữ kia.
Gần như là vừa nhìn thấy đã nhận ra cô ta.
Mộ Triều Ca!
Trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ Phong Diệp Chương lại quen biết với quý cô danh giá này.
Chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa có một cô gái xinh đẹp thanh nhã, trang điểm nhã nhặn, mái tóc dài màu nâu đậm được túm lại một phần ở đằng sau gáy để lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn.
Như là một con thiên nga trắng ưu nhã cao quý.
Bộ sườn xám cải tiến thêu hình hoa mẫu đơn đặt riêng làm thủ công hoàn toàn ôm sát lấy người cô ta đem dáng người có lồi có lõm của cô ta phô bày ra một cách vô cùng tinh tế.
Chỗ xẻ tà váy ở bắp đùi theo bước chân cô ta đi lại lại như ẩn như hiện lộ ra một đôi chân thon dài tuyệt đẹp.
Hai người nam tuấn tú nữ xinh đẹp đứng cạnh nhau giống như là ông trời tác hợp khiến Cố Tuyết Trinh không đành lòng phá hư.
Cô hơi cau mày lại vô thức muốn tránh hai người họ.
Không ngờ vừa động lại bị phát hiện.
“Tuyết Trâm.”
Phong Diệp Chương gọi cô lại, lông mày cau lại dò hỏi: “Em làm cái gì ở đây vậy?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy không thể không dừng bước, cắn răng quay người lại.
“Em thấy phong cảnh nơi này không tệ nên lên đây ngồi vẽ bản thiết kế.”
Phong Diệp Chương nhìn bản vẽ trong tay cô cũng không hề nghi ngờ gì.
“Giới thiệu với em, vị này chắc hẳn em cũng biết, Mộ Triều Ca, người sẽ trở thành người phát ngôn của công ty chúng ta.”
Anh chỉ vào Mộ Triều Ca nhẹ nhàng giới thiệu.
“Cô Mộ, nghe danh đã lâu.”
Mộ Triều Ca nghe vậy không lạnh không nhạt gật đầu với cô xem như đáp lại.
Chợt cô ta cười quở trách Phong Diệp Chương.
“Việc này tớ còn chưa đồng ý đâu nên cậu đừng nói lung tung như thế.”
Phong Diệp Chương không thèm để ý, tự tin nói: “Chờ cậu xem thiết kế của Tuyết Trâm rồi tớ nghĩ cậu sẽ đồng ý thôi.”
Mộ Triều Ca nghe nói như thế lại hơi nhíu mày lại kinh ngạc nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cũng rất sững sờ, cô không ngờ Phong Diệp Chương sẽ nói như vậy
Đương nhiên Mộ Triều Ca cũng nhìn thấy nét mặt của cô, lông mày cau lại quay sang chất vấn Phong Diệp Chương: “Cậu nói là lần này để tớ làm người phát ngôn cho trang phục mà cô ấy thiết kế à?”
Phong Diệp Chương chỉ cười không nói nhưng hiển nhiên ý tứ chính là như vậy.
Mộ Triều Ca thấy thế lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
“Tôi có nghe được một số tin đồn về cô Cố nhưng lại không biết cô Cố còn biết cả thiết kế nữa đấy, học bổ túc sao?”
Cô ta thờ ơ hỏi Cố Tuyết Trinh.
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh không thể nói thật được rồi vì dù sao bây giờ cô cũng đang là Cố Tuyết Trâm.
Mà tin tức liên quan tới Cố Tuyết Trâm người bên ngoài đều biết rất rõ ràng.
“Cũng không phải, chỉ là sở thích cá nhân cho nên môn học tự chọn liền học qua thiết kế.”
Cô vẫn dùng cái cớ qua loa mà mình dùng những lần trước nhưng lại làm cho trong mắt Mộ Triều Ca dâng lên một cỗ bất mãn.
Nhưng cô ta cũng không hề biểu hiện ra ngoài mà lại nhìn vào bản vẽ trong tay cô cười nói: “Cô Cố không ngại cho tôi xem bản thiết kế của cô một chút chứ?”
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta nên chỉ gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi, tôi cũng rất hi vọng cô Mộ có thể góp chút ý kiến cho tôi nữa đấy.”
Vừa nói cô vừa chuyển bản vẽ qua.
Tục ngữ nói, trong nghề xem kỹ thuật, người ngoài xem náo nhiệt.
Mộ Triều Ca vốn là Tổng biên tập một tạp chí thời trang hàng đầu hơn nữa còn là một quý cô thời thượng nên rất có mắt nhìn đối với thiết kế thời trang, lúc này cô ta cầm bản thảo thiết kế của Cố Tuyết Trinh nhìn qua một chút l có thể nhìn ra tốt xấu.
Ngược lại là Phong Diệp Chương không nhịn được đi lên dò hỏi: “Thế nào?”
Mộ Triều Ca nghe vậy liền khép lại bản thiết kế trong tay quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh cười nhạt, ôn nhu nói: “Cậu đào được kho báu rồi đấy.”
Cô ta nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt của Phong Diệp Chương mà lại đem bản vẽ đưa lại cho Cố Tuyết Trinh.
“Cô Cố thật sự đã cho tôi một sự ngạc nhiên rất lớn đấy.”
Cố Tuyết Trinh khiêm tốn.
Hai người nói thêm với nhau vài câu, Phong Diệp Chương thấy hai người đứng nói chuyện khá lâu liền mời nói: “Triều Ca, có lẽ rất lâu rồi cậu không tới đây, tối nay ở lại ăn bữa cơm nhé.”
Chỉ có điều lời này của anh lại khiến cho Cố Tuyết Trinh phải sửng sốt.
Bởi vì Phong Diệp Chương rất ít khi chủ động mời ai đó.
Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều vì dù sao hai người muốn hợp tác với nhau thì mời ở lại dùng cơm là xã giao cơ bản rồi.
Mộ Triều Ca cũng không từ chối, gật đầu nói: “Được, nhắc đến thì có lẽ cũng khá lâu rồi tớ chưa gặp chú dì rồi đấy, vừa hay nhân cơ hội này gặp mặt một chút.”
Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới nhà chính.
Bà Phong nhìn thấy Mộ Triều Ca thì rất là vui vẻ.
Đặc biệt là lúc dùng cơm, vô cùng nhiệt tình.
Nào là gắp thức ăn, nào là nắm tay.
“Triều Ca, nói thật dì rất là hâm mộ mẹ cháu vì đã sinh được một cô con gái giỏi như cháu đấy, tuổi còn trẻ mà rất có tài.”
“Dì quá khen rồi, Diệp Chương thật sự cũng không tệ đâu, ba cháu rất hay khen cậu ấy đấy.”
Mộ Triều Ca lễ độ đáp lại khiến bà Phong nghe được khoan khoái một trận.
Bà ta vô cùng tự đắc nhìn về phía Phong Diệp Chương, có thể nói chuyện mà đời này bà ta tự hào nhất chính là sinh ra được một đứa con trai tốt.
Nhưng khi ánh mắt bà ta rơi vào trên người Cố Tuyết Trinh đang ngồi bên cạnh Phong Diệp Chương thì tâm tình tốt đẹp kia trong nháy mắt liền hóa thành trì trệ.
Nếu như con trai khiến cho bà ta tự hào vậy thì sự tồn tại của Cố Tuyết Trinh chính là nét bút hỏng của bà ta!