Cố Tuyết Trinh nghe những lời giả vờ giả vịt này của Lưu Kim Yến xong liền cười khẩy một phen, xem như thông cảm cho cô ta.
Sau đó ba người cùng bước lại gần với người lớn hai nhà rồi cùng đi vào bên trong nhà họ Lục.
Sau khi mọi người yên vị trong phòng ăn thì người giúp việc cũng bưng đồ lên.
Tiếng trò chuyện không ngừng vang lên.
Bà Phong cùng bà Lục vui vẻ tán gẫu.
Phong Tú cùng ông Lục bàn về tình hình chính trị hiện nay.
Ngay cả Phong Diệp Chương cũng bị Lục Kim Yến quấn lấy nói chuyện phát triển của công ty.
Chỉ có mỗi Cố Tuyết Trinh một mình ngồi một chỗ, thoạt nhìn có chút cô quạnh.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đang trò chuyện huyên náo, trong mắt cô lộ vẻ lúng túng.
Lục Kim Yến đương nhìn nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái này của cô, ánh mắt liền tỏ vẻ đắc ý.
Nếu cô đã dám đến thì đừng trách cô làm cho cô ta xấu hổ.
Mà người nhà họ Lục, không biết là vô tình hay cố ý, cũng không đả động gì đến Cố Tuyết Trinh.
Sau khi những món ăn phong phú đầy màu sắc được bưng lên, bọn họ liền mời nhà họ Phong dùng bữa.
“Những món này đều do Kim Yến dặn nhà bếp làm theo sở thích của mỗi người, không biết là có hợp khẩu vị mọi người không”
“Kim Yến có lòng quá!”
Bà Phong nhìn bàn ăn đủ sắc đủ vị, phát hiện ra ở đó có rất nhiều món mình thích ăn, nụ cười trên mặt không khỏi thêm phần rạng rỡ.
“Chị Lục có một người con gái ngoan ngoãn như Kim Yến đây khiến cho tôi ngưỡng mộ vô cùng, chỉ tiếc là tôi chỉ có mỗi một đứa con trai ngang bướng này, suốt ngày làm tôi bực mình”
Nói xong, vẻ mặt bà ta không khỏi mừng rỡ.
Bà Lục nhìn một hồi, ánh mắt liền lóe lên.
Bà ta khiêm tốn nói vài câu, chủ đề câu chuyện liền thay đổi, bà ta nhìn sang Cố Cố Tuyết Trinh đang nghiêm túc quy củ rồi cười: “Tuy chị Phong không có con gái, nhưng con dâu cũng được xem như con gái còn gì, nghe nói cô Cố đây được đích thân ông cụ Phong lựa chọn, chắc chắn là có điểm ưu tú hơn người, chị Phong đừng khiêm tốn thế”
Vốn dĩ Cố Tuyết Trinh đang yên phận ngồi ăn cơm, chẳng hiểu sao, đang yên đang lành bọn họ lại chuyển chủ đề sang cô thế này.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt của bà Lục vô tình đập trúng vào tầm mắt cô, không hiểu sao, trong lòng cô có chút bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy giọng điệu mang tính bình phẩm của bà Lục.
“Trước kia mới chỉ gặp qua cô Cố thôi, lúc ấy vội quá nên vẫn chưa nhìn kĩ, giờ cẩn thận quan sát mới nhận thấy được cô Cố quả thật xinh đẹp hơn người”
Cố Tuyết Trinh cau mày, không hiểu được bà Lục này rốt cuộc có ý gì.
Bà ta muốn khen cô đẹp, hay là đang ám chỉ cô giao tiếp bằng nhan sắc.
Cô cụp mắt xuống, che giấu đi tâm tình của mình, sau đó khiêm tốn nói: “Bà Lục quá khen rồi”
Bà Phong vốn không thích Cố Tuyết Trinh, thấy cô nhận lời khen một cách tự nhiên như vậy liền bĩu môi: “Làm sao đẹp bằng Kim Yến được, chị Lục đừng quá lời vậy nữa”
Bà Lục thấy vậy liền gật đầu, mỉm cười đầy ẩn ý.
Lúc này bà Phong mới hài lòng, rồi lại tiếp tục cùng bà ta nói những sự thay đổi của Lục Kim Yến mấy năm gần đây.
“Nói đến cũng thật xúc động, năm đó mới chỉ là một đứa nhóc, nay đã trở nên mảnh mai yêu kiều như vậy, tương lai chắc chắn trở thành mỹ nhân nức tiếng”
Bà Lục nghe vậy liền giả bộ ảo não: “Có tác dụng gì đâu, Diệp Chương cũng đâu để ý đến con bé”
Câu nói này hiển nhiên là nhắm vào Phong Diệp Chương.
Không khí bên bàn ăn bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Nụ cười trên mặt bà Phong cũng có nét miễn cưỡng.
Bà ta không ngừng nháy mắt ra hiệu với Diệp Chương.
Tất nhiên là Phong Diệp Chương cũng không hề bỏ qua những lời này, liền lạnh lùng buông đũa xuống.
“Bác Lục nói đùa rồi, Kim Yến tốt như vậy ắt sẽ xứng đáng với những người tốt hơn”
Lời này của anh, hoàn toàn là một lời từ chối, hơn nữa cũng khiến cho người nhà họ Lục không có cách nào phản bác lại được.
Nếu không người nhà họ Lục khác nào thừa nhận rằng con gái bọn họ không xứng đáng với người tốt hơn.
Bà Lục sa sầm mặt lại, sắc mặt của Lục Kim Yến cũng chẳng khá hơn.
Nhưng ông Lục thì lại khác, không hổ là cáo già.
Mặc dù trong lòng ông ta không thoải mái nhưng vẫn bình tĩnh gạt chủ đề này sang một bên.
“Nói vậy cũng phải, Kim Yến nhà chúng tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa từng khiến cho tôi hay là mẹ con bé lo lắng gì cả”
Bà Phong nghe thấy vậy liền vui vẻ tiếp lời.
“Đúng vậy, đứa nhỏ này ngoan ngoãn vô cùng, cũng có lòng hiếu thảo nữa, vừa mới đi thôi khiến cho tôi suốt hai ngày nay không tài nào quen nổi, tối đến không ngủ được, dù thế nào đi nữa, đứa nhỏ bên cạnh mình bao nhiêu năm như thế bỗng nhiên rời đi, trong lòng liền trống rỗng, cảm giác như là thiếu mất thứ gì đó”
Bà ta không hề giấu diếm sự yêu thương của mình dành cho Lục Kim Yến, điều này cũng khiến cho sắc mặt bà Lục hòa hoãn hơn được đôi chút.
Bà ta vừa dứt lời, Phong Tú cũng lập tức hùa theo.
“Nếu như bà đã nhớ con bé như vậy thì sau này lại đón con bé về nhà nhỏ, dù sao thì cũng gần mà”
“Cũng đúng”
Bà Phong gật đầu trả lời.
Hai người họ vui vẻ tán gẫu cùng người nhà họ Lục, Cố Tuyết Trinh nghe cuộc trò chuyện của họ, ánh mắt không khỏi dâng lên vẻ giễu cợt.
Thông qua lời nói của bọn họ có thể nghe ra được, Lục Kim Yến với bọn họ mới là người một nhà, còn cô chỉ là người ngoài cuộc bị bọn họ ngăn lại bên ngoài.
Tất nhiên, chuyện này cô đã lường được từ trước.
Bởi vậy, cô chỉ mỉa mai nhìn khắp một lượt rồi lại cúi đầu đóng vai một bức nền mờ nhạt.
Đúng lúc này, trong bát của cô xuất hiện thêm một đôi đũa.
Cô còn đang ngẩn người thì giọng nói của Cảnh Diệp Chương vang lên bên tai: “Em vẫn chưa ăn được mấy, mau ăn thêm nữa đi”
Lúc này Cố Tuyết Trinh mới bất giác ngẩng đầu lên, thấy vẻ quan tâm hiện lên trong ánh mắt Phong Diệp Chương, trái tim cô bỗng cảm thấy ấm áp.
“Ừm”
Cô gật đầu, sau đó ăn thức ăn mà Phong Diệp Chương vừa gắp cho cô.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều có những biểu cảm khác biệt.
Sắc mặt Lục Kim Yến vô cùng khó coi, trong mắt tràn ngập sự ghen tị.
Vẻ mặt của bà Lục cũng không khá hơn.
Hiển nhiên, hành động này của Phong Diệp Chương như có ý không hề coi những lời bà ta vừa nói ra gì.
Dù vậy, bữa cơm cũng kết thúc khá là êm đẹp.
Mọi người chào tạm biệt vợ chồng nhà họ Lục rồi rời đi.
Vừa bước chân ra khỏi biệt thự nhà họ Lục, bà Phong không kìm được mà gọi Phong Diệp Chương lại.
“Thái độ vừa nãy của con là gì vậy hả? Con có biết là con suýt nữa thì làm mất mặt bọn ta hay không”
Phong Diệp Chương không hiểu vì sao lại bị mắng như vậy liền cau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Thái độ của con làm sao? Nếu như mẹ không ôm tư tưởng hão huyền kia thì làm sao mất mặt được?”
Bà Phong nghe vậy mấy lời phản bác này liền tức tối không khôi.
“Con còn thế được à, con biết rõ Kim Yến đối với con…”
Bà ta định nói là tình cảm của Lục Kim Yến dành cho anh, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Phong Tú cắt ngang.
Ông ta liếc Cố Tuyết Trinh một hồi, bực dọc nói: “Cãi gì mà cãi? Không thể nhịn được à, vừa mới ra khỏi cổng nhà người ta xong đấy!”
Bà Phong bực mình, trợn mắt nhìn sang Cố Tuyết Trinh rồi oán trách: “Cô đừng có nghĩ là đuổi Kim Yến đi rồi thì cô là người chiến thắng, con bé còn có thể quay trở lại!”
Dứt lời, bà ta không quan tâm đến sắc mặt Cố Tuyết Trinh cùng Phong Diệp Chương liền đi thẳng lên xe rồi rời đi cùng Phong Tú.
Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần đi xa, mím chặt môi lại, trong lòng cảm thấy khó chịu cùng bất lực.
Phong Diệp Chương quan sát vẻ mặt cô rồi bước đến nắm lấy tay cô an ủi: “Đừng để ý lời mẹ nói, chúng ta về nhà thôi”
Cố Tuyết Trinh sững người, hai chữ về nhà kia khiến cho cô luống cuống.
Cô cố hết sức kìm nén cảm xúc lạ lẫm trong lòng, sau đó gật đầu rồi cùng anh rời đi.
Nhìn bọn họ tay trong tay rời đi, Lục Kim Yến đứng trên lầu hai không hỏi ghen tị nhăn mặt lại.
Bà Lục đứng bên cạnh, biết rõ tâm tư của con gái liền lên tiếng an ủi: “Kim Yến, không sao, đâu phải là con không còn cơ hội đâu, hiện giờ ba con thăng chức rồi, nhà họ Phong chắc chắn sẽ nhận ra được rằng là, không liên hôn với nhà chúng ta là một điều thiệt thòi”