Hai ngày tiếp theo thì vẫn rất yên bình, còn bữa tiệc sinh nhật của Lục Kim Yến cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Cảnh tượng quả thật giống như lời hứa của Phong Diệp Chương, sắp xếp rất lộng lẫy xa hoa, Lục Kim Yến thấy mà càng thêm kiên định hơn suy nghĩ trong lòng cô ta.
Hôm nay, cuối cùng cũng đến sinh nhật của cô ta.
Tuy nói rằng cô ta chỉ là cô chủ nhà họ Lục làm khách ở nhà họ Phong, nhưng mọi nhà giàu có ở Kinh Đô đều rất nể mặt, có rất nhiều người đến tham gia, có thể nói rằng nhìn rất linh đình, khách khứa tập trung rất đông.
Bên ngoài cửa, đủ các thể loại xe sang trọng đã đỗ thành hàng dài.
Cố Tuyết Trinh mặc một chiếc váy dài bó sát màu tím nhạt, trang điểm cũng rất nhã nhặn cùng Phong Diệp Chương bước vào nhà chính.
Hôm nay Phong Diệp Chương vẫn như vậy không thay đổi mặc vest màu đen, nhưng khi mặc lên người anh lại không có cảm giác mờ nhạt và nặng nề, thân hình cao to của anh với khí chất vương giả trời ban đó làm người ta e dè.
Ngược lại Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh anh càng làm tôn lên sự mạnh mẽ của anh, dần dần bị người khác lơ là đi, trong mắt họ chỉ có dáng người như thiên sứ của Phong Diệp Chương.
Lục Kim Yến tất nhiên cũng thấy hai người họ, cô ta theo bản năng lơ đi Cố Tuyết Trinh, chỉ mải mê nhìn Phong Diệp Chương, đến cả bố mẹ ở bên cạnh nói gì cũng không thèm để ý.
Mẹ Lục thấy vậy thì sao có thể không biết được chút tâm tư đó của con gái mình chứ, trong mắt bà hiện lên một sự kì lạ rồi cười nói vui vẻ với bà Phong.
“Mấy năm nay, thật sự đã phiền gia đình mình chăm sóc Kim Yến rồi.”
Bà Phong cũng mỉm cười đáp lại: “Không đâu, Kim Yến ngoan ngoãn lắm, bà Lục đừng trách chúng tôi cướp Kim Yến đi là được rồi.”
“Không, chúng tôi cũng hi vọng có người thương Kim Yến như chúng tôi vậy.”
Hai người cười nói, ba Lục và Phong Tú cũng đứng bên cạnh bàn chuyện công việc.
Khi Cố Tuyết Trinh cùng Phong Diệp Chương bước đến thì thấy một cảnh tượng rất hòa hợp, trong ánh mắt cô hiện lên một sự phức tạp.
Thấy thái độ nhã nhặn của bà Phong, ai không biết thì còn tưởng nhà họ Lục là người thân của bọn họ.
Cô nghĩ mà tự giễu rồi đảo mắt nhìn sang Lục Kim Yến, thấy trong mắt cô ta có một tình yêu không thể che giấu nổi, si mê với Phong Diệp Chương, nhất thời cô cũng cạn lời.
Đứng trước nơi đông người như vậy mà cô ta cũng thật sự không sợ bị người khác nhìn ra gì đó sao.
Đang nghĩ ngợi thì bên tai vang lên tiếng chào hỏi của Phong Diệp Chương: “Ba, mẹ.”
Phong Diệp Chương chào hỏi bố mẹ xong mới nhìn sang người nhà họ Lục: “Ông Lục, bà Lục, Kim Yến.”
Cũng không biết có phải do hôm nay là sinh nhật của Kim Yến không mà anh lại đặc biệt nói nhiều hơn với Lục Kim Yến một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Diệp Chương.” Lục Kim Yến nhận được lời chúc của Phong Diệp Chương thì trên mặt khó nén được sự mừng rỡ, cô ta ngại ngùng cảm ơn, người nhà hai bên thấy mà nở nụ cười không dứt.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy cũng vội vàng chào hỏi bọn họ, ba mẹ Lục mới theo phản xạ nhìn sang cô.
Tuy bọn họ lần đầu đến, nhưng họ vẫn biết về Cố Tuyết Trinh.
Dù sao Lục Kim Yến cũng nhắc với họ không ít lần, cũng là người phụ nữ này cắt đứt đi mối liên hôn mà bọn họ nhìn trúng, vì vậy, họ liền thu lại nụ cười trên mặt đi, lãnh đạm gật đầu với Cố Tuyết Trinh: “Cô Cố.”
Cố Tuyết Trinh cũng không để ý đến thái độ lạnh nhạt của bọn họ, cô quay đầu sang mỉm cười chúc mừng Lục Kim Yến: “Em Kim Yến, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Lục Kim Yến miễn cưỡng đáp lại.
Cảnh tượng đột nhiên như ngừng lại.
Bà Phong tất nhiên hiểu là vì sao, bà nhìn Cố Tuyết Trinh, nheo mắt nói: “Tuyết Trâm, hôm nay có nhiều khách đến lắm, con sang bên kia giúp mẹ chào hỏi đi.”
Cố Tuyết Trinh không có cách nào để từ chối, chỉ có thể gật đầu quay người rời đi.
Phong Diệp Chương vốn muốn đi theo, nhưng lại bị bà Phong gọi lại: “Diệp Chương, con ở lại nói chuyện với chúng ta, dì Lục chú Lục cũng rất lâu rồi chưa gặp con đấy.”
Cố Tuyết Trinh nghe bà nói thì liền vô thức nghiêng đầu, chỉ thấy Phong Diệp Chương bị bà Phong kéo lại đứng chung với Lục Kim Yến, cũng không biết bà Phong đã nói gì mà Lục Kim Yến còn e thẹn cúi đầu, cô ta mặc một chiếc váy dự tiệc trễ vai bó sát màu trắng, lúc này đứng bên cạnh Phong Diệp Chương mang vest đen, hai người cứ như là mang đồ đôi vậy, một đôi kim đồng ngọc nữ.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy thì không khỏi nhếch môi mỉa mai, bỗng nhiên cô quay người và đi vào đám đông bắt đầu chào hỏi quan khách.
Tiếp đãi một hồi thì cô nhìn thấy ông cụ Phong, sau đó nghĩ rằng tối nay sang đây, cô vẫn chưa chào hỏi ông cụ nên liền đi sang đó.
“Ông nội.”
Phong Thiên Nho thấy Cố Tuyết Trinh thì rất vui thích, ông liền hòa nhã đáp lại: “Tuyết Trâm đến rồi hả, sao chỉ có mình cháu vậy?”
Ông thấy Cố Tuyết Trinh chỉ có một mình liền khẽ nhíu mày hỏi.
“Diệp Chương đang ở cùng mẹ ạ, nên cháu liền đi lung tung một chút.” Cố Tuyết Trinh không hề nhắc đến chuyện cô bị xua đuổi, cô lấp liếm, nhưng cho dù như vậy, Phong Thiên Nho cũng nhìn thấu được.
Dù sao ông cụ cũng biết Cố Tuyết Trinh và bà Phong không hợp nhau, có điều ông cụ cũng không vạch trần, ông bảo Cố Tuyết Trinh ở lại cùng ông, luôn tiện giới thiệu cho cô làm quen với một số người.
Tất nhiên là Cố Tuyết Trinh không từ chối, cô đi theo Phong Thiên Nho làm quen với rất nhiều người đức cao vọng trọng.
Nhân dịp này Phong Thiên Nho cũng khen ngợi cô rất nhiều với những người bạn tốt của ông cụ, làm cho Cố Tuyết Trinh rất ngại, thậm chí cô còn muốn chạy đi chỗ khác, cũng may sự bắt đầu cho buổi tiệc đã cứu cô.
Cô theo bên cạnh ông cụ Phong, đứng dưới bục nhìn vợ chồng nhà họ Phong và vợ chồng nhà họ Lục, cũng như là có cả Lục Kim Yến và Phong Diệp Chương cùng bước lên đọc lời chào mừng.
Cái cảnh tượng hài hòa đó cứ như là người một nhà, làm rất nhiều người ở dưới bục hiểu nhầm.
“Cậu ấm nhà họ Phong và tiểu thư nhà họ Lục đúng là trai tài gái sắc, hôm nay bố mẹ hai bên gặp nhau, hơn nữa cậu Phong còn thân mật với cô Lục như vậy, chắc chuyện hôn sự của hai nhà không còn xa nữa đâu.”
“Tôi thấy nếu nhà họ Lục mà liên hợp với nhà họ Phong thì đúng là những kẻ mạnh bắt tay nhau, e là trong tương lai ở cái Kinh Đô này không có ai vượt qua được nhà họ Phong.”
“Tôi thì lại ngưỡng mộ cậu Phong, đúng là may mắn, có danh lợi, có mỹ nhân, cái nào cũng không thiếu.”
Liên tục có những lời bàn tán vang lên khắp các hướng, Phong Thiên Nho lắng nghe, sắc mặt ông đột nhiên trầm đi, hình như ông cụ đã tức giận.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy thì liền vội vàng trấn an: “Ông nội đừng giận, bọn họ không biết sự tình ra sao, nói vậy cũng bình thường thôi ạ, đợi sau này họ biết được sự thật thì sẽ không nói vậy nữa đâu ạ.”
Vốn dĩ hôn sự của Cố Tuyết Trâm và Phong Diệp Chương là do Phong Thiên Nho tự ý quyết định, không hề công khai với bên ngoài, cho nên không mấy ai biết chuyện này, hơn nữa trên dưới nhà họ Phong, ngoài Phong Thiên Nho ra, những người khác đều không thích Cố Tuyết Trâm, tất nhiên là giấu nhẹm với người ngoài.
Phong Thiên Nho cũng nghĩ đến điều này, ông cụ áy náy nhìn Cố Tuyết Trinh và thở dài: “Tuyết Trâm, ấm ức cho cháu rồi.”
Cố Tuyết Trinh không hề để ý, cô thay đổi chủ đề để làm Phong Thiên Nho vui vẻ hơn, lúc này ông cụ Phong mới yên tâm nở nụ cười.
Nhưng mà nụ cười đó không duy trì được bao lâu thì ông cụ đã thu nó lại, không biết từ lúc nào, Phong Diệp Chương và Lục Kim Yến đã đọc lời chào mừng xong và đi về phía họ.
“Ông ạ.”
“Ông nội, Tuyết Trâm.”
Hai người cùng đồng thanh chào hỏi.
Phong Thiên Nho lạnh lùng nhìn hai người họ và không đếm xỉa đến Lục Kim Yến, không vui vẻ gì trừng mắt nhìn Phong Diệp Chương.
“Cháu còn biết đến Tuyết Trâm cơ à, ông còn tưởng cháu quên là cháu có vợ rồi đấy.”
Lời quở mắng đến bất ngờ này làm Phong Diệp Chương hơi ngờ vực, anh nhìn ông cụ Phong bằng ánh mắt khó hiểu.