Sáng sớm hôm sau, Lục Kim Yến liền có tính toán muốn đi tìm bà Phong cùng ăn sáng.
Ba Phong bởi vì có chuyện phải đi trước, cho nên trên bàn ăn chỉ còn lại cô ta và bà Phong thôi.
Hai người nói cười vui vẻ, sau đó cô ta nhận thấy có thời cơ, cố ý úp úp mở mở mà lên tiếng: “Cái đó, dì Minh à, có chuyện này, cháu, cháu muốn nói với dì một chút.”
Bà Phong nhìn thấy bộ dạng ưỡn ẹo của cô ta thì bất giác nói đùa: “Con bé này, từ khi nào lại trở nên e thẹn với dì Minh rồi? Nhìn khuôn mặt nhỏ này, người nào không biết chắc còn tưởng cháu trét hết phấn má hồng lên mặt rồi đó.”
“Dì Minh!”
Lục Kim Yến nghe ra được sự cười nhạo trong lời nói của bà, cô ta giận dỗi giậm giậm chân: “Dì Minh, dì còn chọc cháu nữa, cháu sẽ không nói nữa đâu.”
“Được rồi được rồi, dì không cười cháu nữa, rốt cuộc là chuyện gì vậy, cháu nói dì Minh nghe đi.”
“Chính là…chính là mấy ngày nay, cháu thấy anh Diệp Chương luôn bận chuyện công ty, về nhà còn phải ứng phó với Cố Tuyết Trâm, cháu, cháu sợ sức khỏe của anh ấy không chịu đựng nổi, cháu hỏi qua bác sĩ rồi, phương diện đó mà làm nhiều thì sẽ tiêu hao tinh huyết của con người đó, dì Minh hay là bảo nhà bếp làm chút đồ bổ để bồi bổ cơ thể cho anh Diệp Chương đi, đừng để cho cơ thể của anh ấy suy nhược.”
Cô ta xấu hổ đỏ mặt, lấy danh nghĩa là quan tâm, nói chuyện Phong Diệp Chương ngày ngày ngủ với Cố Tuyết Trâm cho bà
Phong.
Nếu như nói ở trong nhà này người không muốn hai người đó ở cùng nhau nhất là cô ta, vậy thì dì Minh chính là người thứ hai.
Chỉ cần dì Minh biết chuyện này, chắc chắn sẽ ngăn cản Cố Tuyết Trâm mang thai.
Mà trên thực tế, cũng đích thực là như cô †a nghĩ.
Chỉ thấy ý cười trên mặt bà Phong thu liễm lại.
Thời gian này cứ bận nhắm đến Cố Tuyết Trâm, lại quên mất việc này.
Tuy bên ông cụ thôi thúc gắt gao, nhưng người phụ nữ như Cố Tuyết Trâm làm sao xứng sinh con cho con trai của bà ta được.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt bà ta lóe qua một tia nghiêm nghị, nhưng rất nhanh đã bị bà ta thu lại, khóe môi khẽ nhếch lên nói: “Cảm ơn sự quan tâm và nhắc nhở của Kim
Yến, chuyện này dì sẽ xem xét và sắp xếp, bảo đảm sẽ không để anh Diệp Chương của cháu bị mệt.”
“Dì Minh, dì lại chọc cháu rồi, cháu không nói chuyện với dì nữa.”
Lục Kim Yến giả vờ e thẹn mà vùi đầu ăn cơm, nhưng giờ giờ phút phút đều chú ý đến động tác của bà Phong.
Bà Phong chỉ mỉm cười nhìn cô ta một cái, rồi thu nụ cười lại, kêu quản gia tới.
“Lát nữa ông đi tìm bác sĩ dưỡng sinh, bảo bọn họ kê chút thuốc bồi bổ cơ thể về hầm canh, đặc biệt là tổ yến, nhân sâm gì đó, buổi tối kêu nhà bếp sắc lên, sau này mỗi ngày đều đem đến cho mợ chủ, nếu như mợ chủ hỏi thì nói như vậy là để bảo đảm cô ta có thể mang thai.”
Trong mắt bà ta lóe lên một ý cười khó hiểu, trầm giọng mà căn dặn.
Quản gia nhận lệnh rời đi.
Lục Kim Yến lúc này mới cố ý giả vờ không hiểu mà lên tiếng: “Dì Minh, không phải là bồi bổ cơ thể cho anh Diệp Chương sao? Sao lại đổi thành Cố Tuyết Trâm rồi, cô ta có gì để bồi bổ chứ.”
Cô ta nói, còn bất mãn bĩu bĩu môi. “Anh Diệp Chương của cháu dì sẽ có sắp xếp khác, cháu đừng lo lắng nữa.”
Bà Phong vốn không muốn Lục Kim Yến biết mấy thủ đoạn dơ bẩn của hào môn này, bà ta nói.
Nhưng lại không biết trong lòng Lục Kim Yến thực ra đã hiểu rõ rồi.
Thế nhưng cô ta vẫn giả vờ như không biết gì mà gật đầu: “Dạ được, vậy cháu không quan tâm nữa.”
Lời vừa dứt, cô ta nhìn thời gian, nói là phải đi rồi.
“Dì Minh, cháu sắp trễ rồi, cháu đi làm trước đây.”
Bà Phong gật đầu, không quên dặn dò: “Đi đường cẩn thận chút, đừng vất vả quá, có vấn đề gì thì đi tìm Diệp Chương, bảo nó giúp cháu.”
“Cháu biết rồi.”
Lục Kim Yến gật gật đầu, rời khỏi sân chính.
Đợi đến khi cô ta lên xe, trên mặt toàn là đắc ý.
Cô ta nhìn qua nhà mới, trong ánh mắt lóe qua một tia sắc bén.
Có dì Minh ra mặt, Cố Tuyết Trâm, cô đừng có mong mang thai!
Chạng vạng tối hôm đó, Cố Tuyết Trinh từ công ty trở về, vừa vào phòng khách thì đã ngửi thấy một mùi thuốc thảo dược nồng nặc.
“Mùi thuốc này là sao? Trong nhà có ai bị bệnh vậy?”
Cô khẽ cau mày mà hỏi người làm ở bên cạnh.
Cũng chính vào lúc này, quản gia ở trong nhà nghe tiếng bước ra.
“Mợ chủ, đây là canh bổ do bà đem qua, nói là có ích cho việc mang thai, bảo mợ phải uống hết, sau này vào mỗi tối, bên đó đều sẽ đem qua.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này thì khẽ nhướng mày.
Bà Phong đưa tới, sau này còn đem đến mỗi ngày nữa?
Cô nhìn thố canh trên bàn cà phê, trong ánh mắt lóe qua một tia kỳ lạ, bình tĩnh mà nói: “Được thôi, nếu đã là tâm ý của bà thì cứ đưa đến phòng của tôi cùng với đồ ăn tối,
hôm nay có chút mệt, tôi muốn dùng bữa ở trong phòng.”
Quản gia gật đầu rồi vẫy tay bảo người làm đem thố canh đi hâm nóng, còn không quên dặn dò bọn họ mang theo đồ ăn tối lên.
Cố Tuyết Trinh trở về phòng, vừa ngâm bồn thư giãn, vừa suy tư mà nghĩ đến chuyện vừa nãy.
Cô vốn không cảm thấy bà Phong sẽ tốt bụng đem đồ ăn đến cho cô đâu.
Đặc biệt là còn chỉ ra chuyện mang thai nữa.
Nghĩ như vậy, trong đầu cô liền lóe qua một tia sáng, trong lòng mang máng có suy đoán, nhưng cần phải chứng thực.
Bởi vì trong lòng có chuyện nên cô cũng không ngâm quá lâu, sau đó thì đi ra khỏi phòng tắm.
Đúng lúc cô vừa sửa soạn xong thì người làm cũng bưng đồ ăn tối đến.
“Mợ chủ, đồ ăn tối đã chuẩn bị xong rồi, không biết là để ở đâu đây.” Người làm cung kính hỏi thăm.
Nhìn thấy đằng sau cô ta trên tay mỗi người làm đều bưng một món ăn, tổng cộng có năm người làm.
Hai mặn một chay một canh, được chuẩn bị theo khẩu vị thường ngày của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy thì chỉ vào bàn cà phê ở cạnh cửa sổ: “Bỏ đó đi.”
Người làm gật đầu, rồi vẫy tay bảo những người khác đi bày đồ ăn ra.
Mấy người này bày biện đồ ăn xong thì không có lập tức rời khỏi mà đứng xếp thành hàng ngang ở bên cạnh.
Cố Tuyết Trinh chỉ quét mắt nhìn bọn họ
một cái rồi ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Cô không có vội ăn rau mà lấy thố canh đó trước, nếm thử một chút.
Không thể không nói, thố canh này tuy mùi hơi nồng, nhưng vị không tồi.
Nhưng cho dù là như vậy, Cố Tuyết Trinh cũng không có dự định nếm ngụm thứ hai.
Nhìn thấy cô đặt thố canh xuống, rồi khen ngợi: “Mùi vị không rồi, các cô bảo quản gia chạy đi một chuyến, giúp tôi cảm ơn bà.
Nói xong, cô cầm lấy đũa lên chuẩn bị dùng bữa, nhưng nhìn thấy còn có bốn người làm đang ở trong phòng, cô bất giác nhíu mày nói: “Chỗ này tạm thời không cần các cô hầu hạ, ra ngoài làm gì thì làm đi.“
Vài người làm đối mắt nhìn nhau xong thì gật đầu rời khỏi.
Duy chỉ có một nữ người làm nhìn thố canh mà Cố Tuyết Trinh đặt xuống, đôi mắt
lập lòe, sau đó tự đề cử mình mà nói: “Mợ chủ, hay là để tôi ở lại hầu hạ mợ đi.
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy sự kỳ lạ trong ánh mắt cô ta, cô bất giác híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm.
“Sao? Không lẽ tôi yếu ớt đến nỗi ngay cả ăn cơm cũng cần người trông chừng sao?“
Nữ người làm nhận ra sự bất mãn của cô, vội vàng xua xua tay: “Không phải, tôi chỉ là sợ mợ chủ có điều gì cần, mà bên cạnh không có người thôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này thì lạnh lùng cong khóe môi lên: “Tôi không có cần gì hết, ra ngoài đi, đừng chọc tôi tức giận!”
Nữ người làm nhìn thấy thần sắc không cho phép từ chối trên mặt cô, cô ta chần chừ một hồi, rồi chỉ đành gật đầu đi ra ngoài.
“Vậy tôi đợi ở bên ngoài cửa, mợ chủ nếu
như có cần gì thì chỉ cần kêu một tiếng.”