Phong Diệp Chương thấy cô không lên tiếng bèn ôm cô đi tới phòng tắm.
Hơi thở mát lạnh tỏa ra từ trên người anh bao lấy cô, hai tay Cố Tuyết Trinh ôm chặt cổ anh, cúi đầu mắc cỡ không dám nhìn anh.
Nhịp tin trầm ổn của anh vang ngay bên tai cô, từng nhịp từng nhịp như gõ vào tim cô, khiến tim cô rung động.
Phong Diệp Chương nhẹ nhàng thả cô xuống, bảo cô ngồi bên cạnh bồn tắm lớn, sau đó anh giơ tay cởi nút áo cho cô.
Cố Tuyết Trinh sợ hãi vội vàng cản anh lại: “Để em tự làm”
Phong Diệp Chương nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, anh không khỏi bật cười:
“Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa thấy đâu.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng lên, xấu hổ cãi lại: “Chuyện này khác.”
“Khác chỗ nào?” Phong Diệp Chương nghiêm túc hỏi.
“Chính là…” Cố Tuyết Trinh ngẩng đầu lên muốn trả lời lại nhưng khi đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của anh thì lập tức nuốt ngược lời vốn muốn nói vào trong, cô sửa lời: “Anh ra ngoài đi, em tự làm được.”
Phong Diệp Chương khẽ nhăn mày: “Hả? Em muốn qua cầu rút ván?”
“Em nào có qua cầu rút ván?”
Cố Tuyết Trinh không vui trừng mắt với anh.
Là anh chủ động giúp đỡ cũng đâu phải cô mở miệng nhờ, như vậy đâu được coi là
cô qua cầu rút ván chứ?
Phong Diệp Chương lằng lặng nhìn cô một lát, sau đó xoay người: “Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện thì gọi tôi.”
Anh nói xong thì sải bước đi ra ngoài, còn rất biết điều đóng cửa lại.
Cố Tuyết Trinh rướn cổ lên nhìn, sau khi thấy cửa phòng tắm đã đóng lại thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là anh không kiên trì, nếu không bản thân cô đúng là không biết phải làm sao.
Cố Tuyết Trinh nghĩ tới anh vẫn còn ở bên ngoài, cộng thêm vết thương trên người nên cô cũng chỉ tắm qua loa, sau đó mặc váy ngủ vào men theo tường chậm rãi bước ra ngoài.
Phong Diệp Chương đang ngồi trên mép giường thấy cửa phòng tắm vừa mở ra anh
lập tức đứng dậy đỡ cô. “Cảm ơn.”
Cố Tuyết Trinh quay đầu mỉm cười với anh.
Mi tâm của Phong Diệp Chương giật giật, anh hờ hững nói: “Chúng ta là vợ chồng, em không cần khách sáo như vậy.”
Anh đỡ cô ngồi xuống mép giường, liếc mắt nhìn thấy đầu gối tím xanh của cô thì khẽ nhíu mày, nhìn vết thương có vẻ rất đau.
Nhưng mà cô giống như không có chuyện gì, có lẽ do cô cố tỏ ra kiên cường.
Đáy lòng anh không khỏi cảm thấy thương tiếc, anh đứng lên lấy tuýp thuốc mỡ trên tủ đầu giường rồi ngồi xổm xuống.
Cố Tuyết Trinh thấy thế trong lòng hoảng hốt, cô vội ngăn anh lại: “Không cần đâu, tự em làm được.”
Lại là tự em làm được!
Phong Diệp Chương tức giận ngẩng đầu lên.
Cổ áo ngủ Cố Tuyết Trinh mặc hơi trễ, đã vậy cô vì muốn cản anh lại nên còn khom người về trước.
Anh vừa ngẩng đầu lên vừa vặn thấy được một mảng trắng ngần trước ngực cô, ánh mắt anh không khỏi tối sầm lại.
“Tự em thoa được mà.”
Cố Tuyết Trinh không chú ý tới sự khác thường của anh, cô giơ tay đọat lấy tuýp thuốc mỡ trong tay anh.
Cô tưởng anh sẽ không đồng ý, ai dè cô lại lấy được rất dễ dàng.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, nhìn anh, lúc này mới chú ý tới tầm mắt của anh.
Cô cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh, đột nhiên phát hiện bản thân đã bị anh nhìn thấy hết sạch rồi, cô vội vàng kéo chặt cổ áo
lại, mặt nhỏ bừng.
Phong Diệp Chương lấy lại tinh thần, nhìn thấy hành động của cô, mắt khẽ híp lại, chợt anh thong thả lấy tuýp thuốc về, không đợi cô phản ứng lại đã trực tiếp thoa thuốc cho cô.
Cố Tuyết Trinh xấu hổ cắn môi, sao anh bá đạo như vậy chứ?
Sau khi thoa thuốc xong, Phong Diệp Chương ngẩng đầu lên, không ngờ lại đối diện với ánh mắt xinh đẹp của cô, trong lòng rung rinh, hình ảnh vừa mới nhìn thấy lại lóe lên trong đầu, anh đứng phắt dậy đè cô xuống giường.
“Anh…”
Cố Tuyết Trinh vừa mới mở miệng đã bị đôi môi nóng rực của anh chặn lại.
Phong Diệp Chương ngông cuồng cướp đoạt khiến Cố Tuyết Trinh không còn sức
chống đỡ, rất nhanh đã trầm luân dưới sự tấn công của anh.
Nếu không phải cô đột nhiên đau đến kêu thành tiếng, đúng lúc kéo lại lý trí của Phong Diệp Chương thì hai người đã làm đến bước cuối cùng rồi.
“Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Phong Diệp Chương ném lại câu này xong thì vội vã rời đi, bỏ lại một mình Cố Tuyết Trinh ở trên giường hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tối hôm đó Phong Diệp Chương ở lại trong phòng làm việc.
Cố Tuyết Trinh vốn muốn mượn thời gian ngủ để nhắc đến chuyện mà Cố Hải Sâm đã giao cho cô, nhưng đanh tìm cơ hội khác thôi.
Sáng hôm sau, Phong Diệp Chương đến công ty từ sớm.
Cố Tuyết Trinh ăn xong bữa sáng thì ở trong phòng vẽ bản thiết kế.
Đến trưa Cố Tuyết Trinh để cây bút trong tay xuống, nhăn mày, đói bụng thật.
Cô quay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường, đã hơn mười hai giờ rồi.
Nhưng cô đợi mãi mà chẳng thấy người giúp việc mang đồ ăn lên.
Cô đến đây mấy ngày, mỗi ngày đều ăn cơm rất đúng giờ sao hôm nay lại muộn thế?
Lẽ nào bọn họ đã quên bệnh nhân này rồi sao?
Cố Tuyết Trinh bất đắc dĩ chỉ có thể chậm rãi nhấc từng bước xuống lầu.
“Sao hôm nay muộn thế này mà chưa ăn cơm vậy?” Cô bắt lấy một người giúp việc lại hỏi.
“Buổi sáng cô Thùy Bích đến đây chê đầu bếp làm món ăn khó ăn cho nên đã đuổi việc
đầu bếp rồi, cô ấy nói là sẽ tìm người khác.” Cố Tuyết Trinh nghe người giúp việc trả lời xong thì tức quá hóa cười.
Đầu bếp nấu khó ăn gì chứ? Rõ ràng là cô ta nhắm vào cô, không muốn cô sống yên ổn mà.
Không có đầu bếp nên không thể ăn được cơm canh nóng hổi, cô chỉ đành tìm sữa và bánh mì trong tủ lạnh.
Buổi trưa cũng chỉ đành ăn như thế thôi.
Nhưng không ngờ đến buổi tối mà đầu bếp Phong Thùy Bích thay còn chưa tới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô Thùy Bích có nói gì không?” Cố Tuyết Trinh cau mày hỏi người giúp việc.
Người giúp việc lúng túng: “Mợ chủ à tôi cũng không rõ nữa. Nếu cô đói bụng có thể gọi thức ăn bên ngoài?”
“Không cần.”
Cố Tuyết Trinh từ chối ý tốt của người giúp việc: “Tự tôi xuống bếp tự làm cơm.”
Cô không tin Phong Thùy Bích còn có thể khiến cô chết đói.
Phong Diệp Chương về đến nhà đang định đi thẳng lên lầu xem Cố Tuyết Trinh nhưng không ngờ người nên ở trên lầu lúc này lại đang ở trong bếp.
Hơn nữa còn đang xào rau.
Anh nhất thời nổi giận, nhanh chân đi tới nắm chặt tay cô: “Em đang làm gì thế?”
Cố Tuyết Trinh giật mình, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của anh cô cũng không khỏi tức giận, rút mạnh tay về bực bội nói: “Xào rau! Anh không thấy sao?”
Phong Diệp Chương nheo mắt lại: “Tôi là đang hỏi sao em lại tự xào rau? Đầu bếp đâu?”
“Bị sa thải rồi.” Cố Tuyết Trinh bĩu môi.
Bị sa thải?
Phong Diệp Chương chau mày, vừa hỏi mới biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhất thời giận tím mặt kêu tất cả người giúp việc lại mắng một trận.
“Tôi dùng tiền thuê các người là mời các người đến làm vật trang trí sao? Các người không biết làm bếp à? Phải để mợ chủ tự làm mới được à?”
Người giúp việc run lẩy bẩy, không ai dám trả lời một câu.
Dưới cơn nóng giận, Phong Diệp Chương đuổi việc hết đám người giúp việc.
Việc này rất nhanh đã truyền tới tai Phong Thùy Bích và bà Phong.
Bà Phong nghe người giúp việc kể lại thì nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi, Cố Tuyết Trâm kia đúng là đáng gờm.
Phong Thùy Bích thì lại khiếp sợ, không
ngờ cháu trai của cô ta lại vì người phụ nữ kia mà làm tới mức này, tuy cô ta tức anh ách nhưng cũng không làm gì được nữa.
Phong Diệp Chương liên lạc với Hứa Khiêm bảo anh ta mau tìm một đầu bếp mới tới.
Cố Tuyết Trinh cảm thấy cô cũng không yếu ớt như vậy, chỉ là nấu cơm xào rau thôi cô vẫn có thể làm được.
Nhưng nhìn Phong Diệp Chương vừa dạy dỗ người giúp việc lại vừa tìm đầu bếp đột nhiên cô phát hiện thật ra anh cũng không lạnh lùng như trong tưởng tượng của cô.