Hai người hẹn thời gian ăn cơm, Hàn Lịch bởi vì có chuyện nên rời khỏi trước.
Phong Diệp Chương nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu ta, thần sắc phức tạp.
Hy vọng bữa cơm ngày mai có thể phát hiện điều gì đó.
Anh lẳng lặng suy nghĩ, bèn cúi đầu bắt đầu công việc.
Đến tối tan làm, anh về đến biệt thự ven biển.
Cố Tuyết Trinh ở trong phòng vẽ bản thiết kế, mắt thấy anh mặt mày không có biểu cảm gì đi vào, trái tim không khỏi thắt lại, không rõ anh lúc này có phải còn đang giận hay không.
“Về rồi à.”
Cô suy nghĩ một lát, vẫn nhoẻn miệng mỉm cười hỏi han.
Phong Diệp Chương thấy khóe môi của cô cong lên, ánh mắt hơi lóe lên, gật đầu khẽ ừm một tiếng.
Dứt lời, anh liền cởi áo khoác của mình rồi đi vào phòng thay đồ.
Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng của anh, khó chịu cắn môi dưới, rõ ràng người đàn ông này còn đang giận, không muốn để ý tới cô.
Cô thất vọng quay người lại, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế một lúc lâu cũng không hạ được bút.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Phong Diệp Chương thay đồ thoải mái mặc ở nhà đi ra.
Anh nhìn bóng lưng của Cố Tuyết Trinh đứng bên cửa sổ, nhíu mày nói: “Đúng rồi, Hàn Lịch mấy ngày nữa phải rời khỏi, ngày mai cùng cậu ta ăn bữa cơm, coi như bữa cơm tiễn cậu ta.”
Cố Tuyết Trinh sững ra, ngạc nhiên quay đầu lại.
Thấy Phong Diệp Chương không có nhìn mình, mà đang sửa soạn mình, dường như lời nói vừa rồi là anh tùy tiện nói ra.
Nhưng cho dù là như thế, cô vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên, dù sao xảy ra chuyện như thế, anh vậy mà còn gọi cô đi ăn cơm cùng bạn của anh.
Bỗng dưng, ủy khuất trong lòng cô bị quét đi không ít.
“Em biết rồi.”
Cô mỉm cười đáp ứng.
Phong Diệp Chương thấy bộ dạng vừa rồi của cô còn không vui, lúc này tâm trạng lại trở nên không tệ, có hơi ngạc nhiên, có điều lại không nói gì nhiều.
…
Trưa ngày hôm sau, bởi vì phải đi theo Phong Diệp Chương dùng bữa với bạn của anh, cô đặc biệt sửa soạn một phen.
Một chiếc váy liền chiết eo màu tím nhạt khiến cô vô cùng kiều diễm.
Trang điểm nhã nhặn lại không mất đi sự tinh tế khiến cô trở nên rất có tinh thần.
Mái tóc đen óng tuyệt đẹp được cô buộc ở đằng sau, chỉ để lại hai lọn tóc ở hai bên gò má.
Phong Diệp Chương vẫn bộ vest đen may thủ công vạn năm không đổi, hai người đứng cạnh nhau lại rất hòa hợp.
“Đi thôi.”
Cố Tuyết Trinh đi đến gần Phong Diệp Chương, khẽ nói.
Phong Diệp Chương cụp mắt che đi sự kinh diễm trong mắt, gật đầu lên xe.
Sau đó hai người đến nhà hàng đã hẹn trước, Hàn Lịch đã ở trong phòng bao đợi rồi.
“Diệp Chương, cô Cố, lại gặp mặt rồi.”
Cậu ta mỉm cười chào hỏi, thái độ luôn thân thiện.
Cố Tuyết Trinh mỉm cười đáp lại: “Anh Hàn.”
Sau khi ba người ngồi xuống, Phong Diệp Chương liền nói chuyện công việc với Hàn Lịch.
Cố Tuyết Trinh yên lặng nghe, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Phong Diệp Chương.
Hai người nói mãi, Hàn Lịch nhìn sang Cố Tuyết Trinh, chuyển chủ đề, cười nói: “Cô Cố, tôi nghe nói cô trước đây luôn làm việc ở chỗ Diệp Chương, làm chủ quản tài chính sao? Tôi nhớ cô hình như đã tốt nghiệp ngành kinh tế học.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, sững ra giây lát, mới phản ứng lại.
“Ừm, chuyên ngành kinh tế học, có điều không phải chủ quản tài chính, tôi làm ở bộ phận thiết kế.”
Cố Tuyết Trinh trả lời đơn giản khiến Hàn Lịch ngạc nhiên.
“Bộ phận thiết kế? Cô Cố còn học thiết kế?”
Cố Tuyết Trinh thấy bộ dạng ngạc nhiên của cậu ta, không hề nghĩ nhiều, nói lại lời giải thích trước đó với đám Phong Diệp Chương một lượt.
Hàn Lịch nghe rồi, trông cũng giống như tin tưởng, rất tự nhiên hỏi tình trạng công việc và cuộc sống bình thường của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh không có phát hiện cậu ta đang thăm dò, rất tự nhiên trả lời các câu hỏi của cậu ta, thậm chí còn cảm thấy người bạn này của Phong Diệp Chương không tệ, đáng để kết giao.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Nửa chừng, Cố Tuyết Trinh bởi vì vấn đề sinh lý mà đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi cô rời khỏi, Hàn Lịch cầm ly rượu bên cạnh lên nhấm một ngụm.
“Như thế nào? Nhìn ra điều gì?”
Phong Diệp Chương không nhịn được hỏi.
Hàn Lịch nhìn anh, để ly rượu trên tay, nghiêm trọng nói: “Từ đoạn đối thoại vừa rồi, dùng lý luận y học chuyên môn để phán đoán, các phương diện của cô vợ này của cậu đều bình thường.”
Phong Diệp Chương nhíu mày: “Cho nên ý của cậu là?”
Hàn Lịch gật đầu: “Cô ấy không có hiện tượng của chứng đa nhân cách, ít nhất trong đoạn đối thoại vừa rồi, cô ấy không có bất cứ dấu hiệu gì bất thường.” Nói đến đây, cậu ta dường như lại nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày lại.
“Có điều nội tâm của cô ấy hình như còn có một nơi người khác không chạm tới được, nơi này khiến cô ấy…”
Cậu ta nói đến đây dường như không tìm được từ để hình dung, cố dừng lại hai giây mới nói tiếp: “Thấp thỏm, đúng, chắc là thấp thỏm và sợ hãi.”
Phong Diệp Chương nghe hết lời cậu ta nói, cả người ngây ra, lông mày nhíu chặt lại.
Theo anh biết, Cố Tuyết Trâm trời không sợ đất không sợ, trước khi anh về nước, thách trời thách đất, ai cũng không để vào trong mắt.
Đương nhiên những điều này, sau khi anh về nước thì hoàn toàn biến mất, tất cả biểu hiện trong lời đồn đó ở trên người Cố Tuyết Trinh đều biến mất không để dấu vết.
“Cậu chắc chắn nội tâm của cô ấy có sự hoảng sợ?”
Mặc kệ như thế nào, Phong Diệp Chương vẫn không tin kết luận này.
Hàn Lịch cũng nhìn ta, nghiêm túc nói: “Đương nhiên, lẽ nào cậu không tin tôi.”
Phong Diệp Chương nghẹn lời, nếu như anh không tin Hàn Lịch, trên thế giới này anh không thể tin được bác sĩ nào khác nữa.
“Vậy cậu biết sự hoảng sợ trong nội tâm của cô ấy là gì không?”
Hàn Lịch lắc đầu, nhíu mày nói: “Cái này tôi trong một chốc một lát cũng không thể phán đoán ra được.”
Cậu ta nói xong thì thấy gương mặt đẹp trai của Phong Diệp Chương đanh lại, đáy mắt vụt qua ánh sáng, dường như đã có chủ ý.
“Mặc dù tôi không phán đoán ra, có điều cậu có thể trong lúc bình thường quan sát nhiều một chút, sau đó nói tình trạng của cô ấy với tôi, có lẽ tôi có thể tiến hành phán đoán sâu hơn.”
Vừa dứt lời, Cố Tuyết Trinh cũng trở lại, Phong Diệp Chương chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống, không lên tiếng mà gật đầu với Hàn Lịch.
Sau đó hai người lại chuyển chủ đề, nói về tình hình kinh tế hiện nay.
Không bao lâu, ba người đã dùng bữa xong, Hàn Lịch bởi vì còn có việc nên đi trước.
Sau khi Phong Diệp Chương tạm biệt với Hàn Lịch, ngẩng đầu hỏi Cố Tuyết Trinh: “Em đi đâu?”
Cố Tuyết Trinh nhìn con đường trải dài vô tận, không biết nên trả lời thế nào.
Cô dường như ngoài về biệt thự thì không có nơi nào khác để đi cả.
Cô đang định nói trở về, bên tai lại vang lên tiếng nói của Phong Diệp Chương: “Có muốn đến tổng công ty?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này thì ngạc nhiên nhìn sang Phong Diệp Chương, trong mắt khó hiểu.
Phong Diệp Chương biết sự nghi hoặc của cô, híp mắt nói: “Dù sao bây giờ em không đến được bên AZRY, về nhà cũng không có chuyện gì, có thể tạm thời đến chỗ tôi làm việc, đương nhiên, em nếu như không muốn thì thôi.”
Cố Tuyết Trinh mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Phong Diệp Chương không biết sự băn khoăn trong lòng cô, thấy cô một lúc lâu không nói thì khẽ nhíu mày.
“Sao hả, một lần bị đánh khiến em từ bỏ như thế sao?”
Cố Tuyết Trinh biết anh đang nói đến chuyện trước đó cô đánh người.
“Thiết kế là sở thích của em, em sẽ không từ bỏ.”
Ánh mắt của cô kiên định nhìn sang Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương ngược lại bị ánh mắt kiên định này của cô làm cho sững người, mất nửa ngày mới hoàn hồn lại: “Vậy thì tốt, đi theo tôi.”