Cố Tuyết Trinh thấy ông ta dùng mẹ cô uy hiếp, bỗng phẫn nộ.
“Cố Hải Sâm, ông đừng quá đáng!”
Cô nghiến răng gắt lên, nhưng Cố Hải Sâm căn bản không thèm để ý cô, trực tiếp cúp máy.
Phong Diệp Chương đi đến ngoài cửa, vừa hay nghe thấy tiếng gắt này thì không khỏi ngạc nhiên.
Dù sao tin tức bên ngoài Cố Hải Sâm vô cùng cưng cô con gái này, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng bây giờ Cố Tuyết Trâm vậy mà gọi cả họ lẫn tên của ba cô.
Hơn nữa giọng điệu vô cùng tức giận, chuyện này là sao đây?
Nhất thời, trong lòng anh có vô số nghi hoặc, cộng thêm trước đó vốn có phát giác, lúc này kết hợp lại khiến anh nhíu mày.
Đặc biệt là anh còn nhớ tới sự khác lạ hai ngày nay của Cố Tuyết Trinh, cảm thấy anh lần đầu tiên không nhìn thấu người phụ nữ này.
Anh nghĩ tới đây, ánh mắt phức tạp nhìn căn phòng trước mặt.
Trong phòng, Cố Tuyết Trinh không hề biết Phong Diệp Chương ở bên ngoài.
Cô cầm chiếc điện thoại đã ngắt kết nối, lồng ngực phập phồng, có thể thấy cô tức giận như thế nào.
Nhưng cô không thể không quan tâm lời cảnh cáo của Cố Hải Sâm được, nhưng bây giờ muốn cô đưa ra điều kiện này với Phong Diệp Chương, cũng không dễ dàng.
Bỗng nhiên đầu cô dựa vào lưng ghế, không biết nên làm như thế nào.
Mà Phong Diệp Chương đợi nửa ngày, thấy trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì khác, đáy mắt lóe lên rồi rời khỏi.
Mặc kệ nói thế nào, anh còn có chuyện phải xử lý.
Anh lái xe đến công ty, Hứa Khiêm thấy anh liền lập tức báo cáo.
“Tổng giám đốc, cậu Hàn đã ở phòng làm việc đợi anh rồi.”
Phong Diệp Chương gật đầu, sải bước đi vào phòng làm việc.
Thấy trong phòng làm việc, Hàn Lịch đã yên vị ngồi trên sô pha xem tạp chí.
“Đến rồi.”
Hàn Lịch nhìn thấy anh thì buông quyển tạp chí trong tay xuống chào hỏi: “Bây giờ kiểm tra hay đợi lát nữa?”
Bởi vì cậu ta mấy ngày nữa phải ra nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cho nên định trước khi đi thì kiểm tra một lần cho Phong Diệp Chương.
“Bây giờ đi.”
Phong Diệp Chương cởi áo khoác, ngồi đối diện Hàn Lịch.
Hàn Lịch gật đầu, từ trong hòm thuốc bên cạnh lấy ra dụng cụ bắt đầu kiểm tra.
Không đến một tiếng, kết quả kiểm tra đã có, Hàn Lịch xem thì có hơi ngạc nhiên.
Phong Diệp Chương thấy thế thì hỏi: “Tình trạng gì?”
Hàn Lịch nghe vậy, đưa chỉ số trong tay cho anh.
“Cậu tự mình xem đi.”
Phong Diệp Chương nghi hoặc cầm lấy, thấy chỉ số bên trên tốt hơn trước đó.
“Tôi đây là bắt đầu tự khỏi?”
Anh sửng sốt nhìn sang Hàn Lịch.
Hàn Lịch nhíu mày: “Từ chỉ số hiển thị cho thấy, chính là như thế, cậu gần đây có phát bệnh không?”
Phong Diệp Chương lắc đầu: “Trừ hôm về nước phát bệnh ra, về sau cũng không xuất hiện nữa.”
Hàn Lịch nghe thế thì gật đầu, sau đó lại hỏi hai vấn đề.
“Vậy cậu hằng ngày có uống thuốc gì không? Tâm trạng như thế nào?”
Phong Diệp Chương cũng không có giấu diếm, thành thật trả lời: “Bình thường cũng chỉ uống thuốc an sinh, tâm trạng coi như bình lặng, dù sao lo lắng gần đây đã giảm bớt không ít.”
Sau khi anh dứt lời, Hàn Lịch rất bất ngờ.
Cậu ta đều luôn là bác sĩ chữa trị chính của Phong Diệp Chương, đối với tình trạng của anh hiểu rất rõ.
Nếu nói anh sợ tối cậu ta có cách ổn định, nhưng chứng bệnh lo lắng này, mặc kệ cậu ta dùng cách gì, đều không thể khiến Phong Diệp Chương khỏi, cho dù là thuốc cũng không được.
Nhưng bây giờ anh lại nói đỡ hơn không ít.
“Ôi trời đất, những điều cậu nói là chuyện mấy năm nay chưa từng có sự thay đổi.”
Cậu ta không khỏi ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Cậu có từng nghĩ là vì điều gì mà khiến cậu xảy ra sự thay đổi không?”
Phong Diệp Chương nghe thấy lời này của cậu ta, trong đầu không tự chủ xuất hiện gương mặt mỉm cười của Cố Tuyết Trinh.
“Tôi nghĩ đại khái có liên quan tới Tuyết Trâm.”
Ánh mắt của anh u tối, mở miệng nói.
Hàn Lịch nhíu mày: “Lời này tôi hình như nghe thấy không chỉ một lần.”
Khi cậu ta vừa về nước, lúc hỏi bệnh tình của Phong Diệp Chương, anh cũng nói như thế.
Phong Diệp Chương không phủ nhận, ngước mắt nhìn cậu ta, lạnh giọng nói: “Tôi chỉ nói thật, tình trạng của tôi cậu luôn biết rõ, từ trước đến nay đều không có sự thay đổi gì, mà ngoại lệ duy nhất chỉ có cô ấy.”
Hàn Lịch gật đầu, nghĩ tới lúc cậu ta nhìn thấy Cố Tuyết Trinh thì cũng thấy thú vị mà xoa cằm.
“Diệp Chương, nói ra cô vợ này của cậu ngược lại rất thú vị.”
Cậu ta nói rồi, dường như nhớ đến chuyện vui gì đó, khẽ mỉm cười một tiếng: “Lần trước tôi thấy cô ấy rõ ràng là người rất khôn ngoan, nhưng tin tức bên ngoài lại là mấy chuyện tồi tệ, còn cả chuyện lần này, cảm thấy không giống cùng một người.”
Phong Diệp Chương nghe thấy lời cậu ta nói thì không khỏi nhíu mày.
Trong lòng anh vốn dĩ cũng tồn tại nghi hoặc, lúc này cuối cùng cũng có người có cùng cảm giác với anh, khiến anh không khỏi muốn cùng cậu ta phân tích thử.
“Chuyện lần này cậu cũng nhìn thấy rồi, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc có chuyện gì lại khiến tính cách của một người có sự thay đổi lớn như thế, nói thế nào sự khôn ngoan của Cố Tuyết Trâm trông cũng không giống giả vờ.”
Anh cân nhắc từ ngữ, nói ra cảm nhận của mình.
Hàn Lịch nghe xong, đáy mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Cậu có từng thăm dò chưa? Như thế nào có thể chắc chắn cô ấy không phải giả bộ? Còn cả chuyện lần này khi cô ấy đánh người, là thái độ gì?”
Phong Diệp Chương nghe xong, trầm giọng nói: “Tôi trước đó đã từng thăm dò rất nhiều lần, sự khôn ngoan của cô ấy đều là thật, nhưng lần này đánh người, lại giống như biến thành một người khác, loại ngang ngược tỏa ra từ trong xương vậy, cũng là thật, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.”
Hàn Lịch nghe xong thì không khỏi nhíu mày, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
“Theo lời cậu nói, tình trạng này của vợ cậu nghe thì giống như rối loạn nhân cách.”
Phong Diệp Chương nhất thời không có phản ứng lại.
Hàn Lịch lại tiếp tục mở miệng: “Chính là đa nhân cách.”
Phong Diệp Chương nghe rồi thì không khỏi sững ra.
“Đa nhân cách?”
Anh nhíu mày lẩm bẩm, mím môi nói: “Mới đầu tôi cũng có nghĩ tới khả năng này, nhưng đa nhân cách theo tôi biết không hề có tình trạng như thế, hơn nữa mặc dù là tư liệu tôi điều tra được, hay tin đồn bên ngoài, cũng không khớp với chứng bệnh đa nhân cách.”
Hàn Lịch nghe xong lời anh nói, bỗng cảm thấy có chút không tin.
“Đều không phải, chuyện này càng kỳ lạ rồi.”
Cậu ta khơi dậy hứng thú, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ: “Tình trạng như thế cậu phát hiện từ khi nào?”
Phong Diệp Chương nghe thế, bắt đầu nhớ lại: “Chắc là sau khi tôi về nước, dù sao trước đó sự hiểu biết của tôi với cô ấy chỉ đến từ tin đồn và lời phàn nàn của người trong nhà, nhưng sau khi về nước, tôi phát hiện cô ấy khác hoàn toàn với Cố Tuyết Trâm trong lời đồn.”
Anh nói đến đây thì bỗng khựng lại: “Đương nhiên tôi cũng nghĩ cô ấy giả bộ, nhưng một người giả bộ, diễn kịch thế nào cũng không thể kiên trì lâu như thế, hơn nữa đa phần còn không có sơ hở, điểm này tôi cảm thấy rất lạ, cũng nghĩ không thông.”
Hàn Lịch nghe xong, cũng gật đầu đồng tình.
Quả thật, mặc kệ một người có giả bộ hay thế nào, bản tính khó đổi được.
Cậu ta suy nghĩ một lát, trong lòng có chủ ý.
“Như thế này đi, trước khi tôi ra nước ngoài, cậu lại hẹn cô ấy ra ngoài cùng tôi ăn bữa cơm, đến lúc đó tôi tìm cơ hội thăm dò thử lần nữa.”
Phong Diệp Chương nghe thấy lời này, không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn, dù sao năng lực của Hàn Lịch ở đó.