Cố Tuyết Trinh cũng biết mức quan trọng của chuyện này, cô không phản bác lại, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, tôi sẽ đi đến quán cà phê chờ cô.”
Cô nói xong thì quay người rời đi.
Quý Phong Vận nhìn theo bóng lưng đi khỏi của cô, lại nhìn Cố Tuyết Trâm, mấp máy môi, đuổi theo bước chân rời đi của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trâm nhìn bóng dáng của bọn họ càng đi càng xa, hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt lướt qua ánh sáng âm u, chợt quay người đi khỏi chỗ đó trở lại hội trường.
Cô ta không ngừng đi xuyên qua đám người, nhưng mà mãi không tìm được người mà cô ta muốn gặp.
Nhưng mà cô ta lại không biết tất cả những hành động lúc này của cô ta đã bị Phong Diệp Chương đứng ở cách đó không xa nhìn thấy, nghi ngờ ở trong mắt càng sâu hơn.
Cứ luôn cảm thấy tối ngày hôm nay Cố Tuyết Trâm dường như đã biến thành một người khác.
Anh nghĩ đến đây, dự định lại đi chứng thực suy nghĩ trong lòng một lần nữa, cho nên đi về phía của Cố Tuyết Trâm.
“Em đang tìm người nào đó ư?”
Cố Tuyết Trâm nghe thấy âm thanh trầm thấp, cơ thể của cô ta trong tiềm thức cương cứng trong chốc lát, rất nhanh liền khôi phục lại, sau đó liền lấy lại được nụ cười tự nhiên mà quay người lại.
“Đúng vậy đó, em đang tìm người.”
Cô ta nói xong, không hề lộ ra vẻ sợ sệt mà nhìn Phong Diệp Chương: “Anh có muốn giúp em tìm không?”
Phong Diệp Chương nhìn thấy thế, nhíu mày không để lại vết tích, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý
Cố Tuyết Trâm đã sớm ngờ tới có thể sẽ là như thế này, cho nên nhún vai dẫn theo Phong Diệp Chương đi vòng quanh đám người.
Cùng lúc đó bọn người của Cố Tuyết Trinh cũng đã đi đến quán cà phê ở bên ngoài khách sạn.
“Xin lỗi nha, bởi vì do tôi mà lại làm liên lụy tới cậu.”
Cố Tuyết Trinh nhớ đến lúc nãy ở trong bữa tiệc. Cố Tuyết Trâm quát lớn Quý Phong Vận, cô nói xin lỗi.
“Không sao đâu, mặc dù tôi không biết rốt cuộc là hai người có kế hoạch gì, nhưng mà tôi nghĩ là cậu làm như vậy cũng là do nỗi khổ tâm.”
Quý Phong Vận biết là Cố Tuyết Trinh không chịu đồng ý nói cho mình nghe, dứt khoát cũng không hỏi nữa, thấu hiểu an ủi.
Có thể nói anh ta thấu hiểu đã để cho Cố Tuyết Trinh nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì cô cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, nếu như nói ra, có lẽ có rất nhiều người sẽ không hiểu được.
“Cảm ơn cậu.”
Cô bưng ly cà phê lên, cảm kích nói.
Quý Phong Vận bưng ly cà phê lên chạm vào ly của cô:“Nhưng mà tôi hơi lo lắng cô gái lúc nãy đó, hi vọng là cô ta sẽ không gây phiền phức cho cậu trong bữa tiệc.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này của anh ta, sửng sốt một hồi.
“Hi vọng thôi.”
Cô cũng hi vọng là Cố Tuyết Trâm đừng có gây phiền phức, nhưng mà cô biết rất rõ, dựa theo tính tình đó của Cố Tuyết Trâm, muốn cô ta an phận không gây chuyện, đó là một khả năng không có!
Mà trên thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Cố Tuyết Trinh. Sau khi cô rời khỏi không bao lâu, ở bên phía Cố Tuyết Trâm liền gặp chuyện.
Vốn dĩ là cô ta dẫn Phong Diệp Chương đi xung quanh trong bữa tiệc, định tìm một cơ hội ném người ở lại, ai biết lúc này Mộ Triều Ca lại tìm tới, còn không cẩn thận mà cản chân.
“Cẩn thận một chút đi.”
Phong Diệp Chương nhìn thấy Mộ Triều Ca lắc lư sắp ngã, vô thức đỡ một cái.
Mộ Triều Ca cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ ở bên hông, trên mặt hiện lên một chút ngượng ngùng, cười nói: “Cảm ơn anh.”
Mặc dù là cô ta nói cảm ơn, nhưng mà cũng không thoát khỏi lồng ngực của Phong Diệp Chương.
Cố Tuyết Trâm khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một bên nhìn xem.
Cô ta quét mắt nhìn Phong Diệp Chương, lại nhìn về phía Mộ Triều Ca mang theo gương mặt thẹn thùng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Nè, tôi nói đủ rồi đó, cô lại giả vờ yếu đuối làm cái gì?”
Liền nhìn thấy cô ta bỗng nhiên bước đến kéo Mộ Triều Ca từ trong ngực của Phong Diệp Chương ra ngoài, đồng thời dùng sức kéo một cái.
Mộ Triều Ca hoàn toàn không có phòng bị, bị cô ta kéo một phát, sau đó lại lão đảo lùi lại, mắt thấy sắp bị ngã một lần nữa, may mắn là Phong Diệp Chương tay chân nhanh nhẹn ổn định người lại.
“Cố Tuyết Trâm, em làm cái gì vậy hả?”
Phong Diệp Chương trầm giọng chất vấn.
Mộ Triều Ca cũng bị động tác đột ngột này của Cố Tuyết Trâm làm cho hốt khoảng.
Cô ta sửng sốt nhìn về phía Cố Tuyết Trâm, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, nhíu mày nói: “Cô Cố đây là có gì bất mãn đối với tôi à?”
Cố Tuyết Trâm quét mắt nhìn cô ta một chút, châm chọc nói: “Bất mãn lớn lắm.”
Cô ta nói xong thì lại nhìn về phía Phong Diệp Chương.
“Anh còn không thấy ngại thì hỏi tôi làm cái gì? Tốt xấu gì anh cũng là chồng của tôi, ôm ấp với người phụ nữ khác ở ngay trước mặt của tôi thì là cái gì hả?”
Phong Diệp Chương không nghĩ tới là Cố Tuyết Trâm sẽ nói ra lời như vậy, sắc mặt âm trầm.
“Tôi cũng chỉ đỡ cô ấy mà thôi.”
Anh lạnh giọng giải thích, Cố Tuyết Trâm lại không chịu buông tha.
“Đỡ một cái thôi, cần gì phải ôm người ta vào trong ngực cả nửa ngày cũng không buông tay?”
Cô ta châm chọc nói, âm thanh không nhỏ, thu hút những người xung quanh đều quay đầu nhìn lại.
Phong Diệp Chương thấy thế, sắc mặt âm u lạnh lùng có thể chảy ra mực.
Mộ Triều Ca nhìn thấy mặc dù là trong lòng kinh ngạc vì thái độ của Cố Tuyết Trâm, nhưng mà vẫn đứng ra làm người hòa giải.
“Cô Cố, thật ra cô đã hiểu lầm rồi. Lúc nãy chân của tôi bị đau nên nhất thời không kịp phản ứng lại, cho nên mới có thể làm kéo dài thời gian lâu như vậy.”
Cố Tuyết Trâm nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô ta, cũng không thích bộ dạng này của cô ta, giễu cợt nói: “Đừng có giả vờ làm hoa sen trắng ở trước mặt của tôi, tôi cũng không thích bộ dạng này đâu, cố ý hay là không cố ý trong lòng của các người biết rõ.”
Sau khi cô ta dứt lời, ở xung quanh quanh liền có không ít tiếng nghị luận.
“Sao lại là thế này vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà lúc nãy nghe thấy lời của cô gái này, nói cô ta là vợ của tổng giám đốc Phong, hơn nữa tổng giám đốc Phong cũng không phủ nhận, chuyện này…”
“Đúng vậy đó, tôi cũng nghe được mà, tổng giám đốc Phong kết hôn khi nào vậy?”
“Nếu như quả thật đã kết hôn, vậy bây giờ…”
Mấy cái đó còn chưa nói xong, mặc dù là bọn họ đã dừng lại, nhưng mà có không ít người vẫn hiểu được ý tứ trong đó.
Trong lúc nhất thời, Phong Diệp Chương và Mộ Triều Ca đứng giữa đám người lại hết sức khó xử.
Khí lạnh quanh người của Phong Diệp Chương càng nhiều hơn.
Nhưng mà Cố Tuyết Trâm cũng không e ngại, đối mặt với bọn họ.
“Sao nào, cảm thấy tôi nói không đúng à?”
Phong Diệp Chương nhìn thái độ của cô ta không biết thu liễm, vẻ lạnh lùng trên gương mặt càng nhiều hơn.
“Trước hết tôi sẽ để người đưa em về.”
Anh nhìn Cố Tuyết Trâm một cách nặng nề, sau đó quay đầu nói khẽ với Mộ Triều Ca.
Mộ Triều Ca quét mắt nhìn Cố Tuyết Trâm, không từ chối.
“Làm phiền anh rồi.”
Phong Diệp Chương không nói gì, kêu Hứa Khiêm tới để anh ta đưa Mộ Triều Ca trở về.
Cố Tuyết Trâm nhìn Mộ Triều Ca đã được đưa đi, trong mắt lại không nhịn được mà đắc ý.
Phong Diệp Chương nhìn thấy vậy, chút lạnh lùng chợt hiện lên trong đôi mắt, không thèm quan tâm cô ta mà quay người trực tiếp rời đi.
Mà tất cả những chuyện này Cố Tuyết Trinh đang ở quán cà phê hoàn toàn không biết được.
Cô đợi ở trong quán cà phê gần hai tiếng đồng hồ, Cố Tuyết Trâm mới khoan thai đi đến.
Hai người thay quần áo xong, chuẩn bị rời đi.
Cố Tuyết Trâm bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, dừng bước lại, cảnh cáo nói: “Cố Tuyết Trinh, tôi biết là tính tình của chị mềm mỏng, nhưng mà bây giờ chị tốt xấu gì cũng đang dùng thân phận của tôi, đừng có vô dụng như vậy.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, trong mắt lại tràn đầy không hiểu.
Vào lúc cô đang muốn hỏi thử, Cố Tuyết Trâm lại trực tiếp rời đi.
Không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có thể đè xuống sự nghi hoặc trong lòng mà nói lời tạm biệt với Quý Phong Vận.
Cô đón xe trở về biệt thự gần bờ biển, không nghĩ đến vừa mới bước vào cửa liền đụng phải Phong Diệp Chương đang trở về.
“Diệp Chương.”
Cô bước tới mỉm cười chào anh.
Phong Diệp Chương nhìn thấy cô thì dừng bước lại, sắc mặt đột nhiên chìm xuống.
Sự lạnh lẽo bộc phát trong đôi mắt của anh làm cho nụ cười trên mặt của Cố Tuyết Trinh không khỏi đông cứng lại ngay lập tức.
“Anh sao vậy?”
Cô bất an hỏi, nhưng mà Phong Diệp Chương căn bản không để ý đến cô, sau khi nhìn cô một chút thì trực tiếp thu hồi tầm mắt lại đi lướt qua bên cạnh cô.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng đi khỏi của anh, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
Anh đây là làm sao vậy?
Cô nghĩ mãi mà cũng không hiểu được, mãi cho đến ngày hôm sau thì cô mới tìm được đáp án.
Cô nhìn thấy tất cả những tin tức được đăng lên trên facebook ở trên điện thoại di động, đều là tin tức “cô” đã đẩy Mộ Triều Ca ở trước mặt của mọi người vào tối ngày hôm qua.