Cố Tuyết Trinh nhìn đôi ba con trước mắt, mím môi nói: “Công ty ăn mừng ở đây.”
Vừa dứt lời cô dường như nghĩ đến điều gì đó, liếc mắt vào phòng bao phía sau, tiếp tục nói: “Phong Diệp Chương cũng ở bên trong.”
Cố Hải Sâm và Cố Tuyết Trâm nghe thấy lời này, lông mày nhíu lại.
Còn không đợi Cố Hải Sâm mở miệng thì Cố Tuyết Trâm đã nói trước: “Nếu đã như vậy, cô vào phòng bao của chúng tôi trước đã.”
Cô ta nói xong, ra hiệu Cố Hải Sâm rời đi.
Cố Tuyết Trinh nhìn theo bóng lưng rời khỏi trước của cô ta, quay đầu nhìn Phong Diệp Chương đang ở trong phòng bao, cuối cùng cụp mắt đi qua đó.
Trên đường, Cố Tuyết Trâm vô cùng huênh hoang, cô ta và Cố Hải Sâm có nói có cười.
“Ba, cảm thấy lần này trở về Kinh Đô đã thay đổi không ít.”
“Đợi sau này con trở về, ba cùng con đi mọi nơi.”
“Được, đến khi đó con còn mua rất nhiều thứ, mấy thứ trước đây đều cảm thấy bẩn rồi.”
“Được, con muốn mua gì thì mua cái đó!”
Trong mắt của Cố Hải Sâm tràn ngập sự cưng chiều.
Ông ta trả lời Cố Tuyết Trâm đồng thời khóe mắt cũng quét qua Cố Tuyết Trinh ở đằng sau, đáy mắt vụt qua sự khinh thường.
Cũng phải, đối lập với sự thật mật nói cười của bọn họ, Cố Tuyết Trinh lại trầm lặng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Mà bởi vì tính cách ngoan ngoãn ôn hòa này khiến Cố Hải Sâm và Cố Tuyết Trâm đều rất coi thường.
Không lâu sau, ba người đi vào phòng bao.
Cố Tuyết Trâm rất tự nhiên ngồi xuống gọi đồ ăn, Cố Hải Sâm ngồi ở bên cạnh cô ta, vì cô ta mà chuẩn bị dụng cụ ăn.
Cố Tuyết Trinh mặt mày không có chút biểu cảm gì mà ngồi ở đối diện hai người họ, đối với sự chăm sóc mọi chỗ của Cố Hải Sâm chỉ liếc nhìn rồi thôi.
Đợi gọi đồ ăn xong, Cố Tuyết Trâm mới dừng ánh mắt trên người Cố Tuyết Trinh.
“Vốn dĩ còn muốn ngày mai hẹn cô ra ngoài, có điều nếu đã gặp nhau rồi, vậy coi như buổi gặp luôn đi.”
Cô ta dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo nói.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, đang muốn hỏi bọn họ có chuyện gì thì thấy Cố Tuyết Trâm đánh giá mình từ trên xuống dưới.
“Nói ra thì chúng ta cũng rất lâu không có gặp nhau rồi.”
Cố Tuyết Trâm dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này cũng không khỏi sững người.
Cô nhìn Cố Tuyết Trâm, dòng suy nghĩ cũng không khỏi gợi lên.
Phải, bọn họ cũng rất lâu không có gặp nhau rồi.
Còn nhớ năm đó khi tách ra, bọn họ đều chỉ mới 5-6 tuổi.
Mà Cố Tuyết Trâm dường như cũng không có thay đổi, vẫn tự kiêu, ngạo mạn như thế.
Cô còn nhớ lúc còn nhỏ, Cố Tuyết Trâm đều thích cướp đồ của mình, mỗi lần cô không giành lại được Cố Tuyết Trâm, thì cuối cùng chỉ có thể khóc.
Sau đó ba đi ra, lần nào cũng sẽ mắng cô vô dụng, ngược lại Cố Tuyết Trâm lại được khen.
Cũng vì như thế, mẹ chỉ đành quay ra an ủi cô.
Cô nghĩ đến mẹ, sắc mặt cuối cùng cũng có một tia dịu dàng, ngước mắt nhìn sang Cố Tuyết Trâm.
“Phải, rất lâu không có gặp nhau rồi.”
Cố Tuyết Trâm nhìn cô bĩu môi: “Lâu như vậy không gặp, nhìn chị vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn cái bộ dạng người tốt giả vờ đó.”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, đối với lời khinh thường của cô ta rất không thích.
Nhưng cũng không biết Cố Tuyết Trâm cố ý hay không nhìn thấy, sau khi cô ta nói xong, mặt mày giống như bố thí đánh giá Cố Tuyết Trinh.
“Nói ra chị bây giờ vẫn là nhờ phúc của tôi, làm mợ chủ nhà giàu, cảm giác như thế nào? Có phải rất thưởng thụ hay không?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, sắc mặt không thay đổi, trong mắt ẩn ẩn tích tụ lửa giận.
Còn không đợi cô phản bác, Cố Tuyết Trâm lại tiếp tục nói: “Cũng phải, dù sao cuộc sống kiểu đó cũng chỉ là một lần cơ hội như thế, cố gắng nắm chắc cơ hội đi, chị gái tốt của tôi, đợi tôi trở về rồi thì chị không có cơ hội nữa đâu.”
Cố Tuyết Trinh nghe hết lời mỉa mai này của cô ta, tức đến nỗi cả người run bần bật.
Nếu như không phải lý trí bảo cô phải bình tĩnh, lúc này cô thật sự muốn đứng dậy cãi lại một tiếng.
Nhưng cô biết, cô không thể.
Bởi vì mẹ còn cần tiền của bọn họ để chữa trị.
Cũng là vì bộ dạng tức mà không dám nói này của cô lại càng khiến Cố Tuyết Trâm coi thường.
Cô ta mỉa mai nhìn Cố Tuyết Trinh, nhếch miệng nói: “Xem ra nhiều năm trôi qua, người phụ nữ đó vẫn thật là vô dụng, dạy chị thành kẻ ngu ngốc như này.”
Cố Tuyết Trinh vốn dĩ có thể nhẫn nhịn những sỉ nhục mà cô ta đối với mình, nhưng lúc này nghe thấy cô ta sỉ nhục mẹ, bỗng tức điên rồi.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
**********
“Cô nói như thế có phải quá đáng quá rồi không? Bà ấy cũng là mẹ của cô.”
Cố Tuyết Trâm không ngờ Cố Tuyết Trinh sẽ phản bác, trong mắt vụt qua kinh ngạc, sau đó rất nhanh đanh mặt lại, cười khinh: “Đừng, tôi không có người mẹ như vậy.”
Cô nói rồi, không khỏi hừ khẽ một tiếng: “Hơn nữa, loại phụ nữ đó sao mà xứng làm mẹ tôi, tôi là cô cả của nhà họ Cố, chị không phải, cho nên đừng làm rối quan hệ như thế, bây giờ tôi và chị chẳng qua đang làm giao dịch, những thứ chị có bây giờ, chẳng qua là tôi bố thí cho chị mà thôi.”
Cố Tuyết Trinh bị lời nói của cô ta chọc tức, nhưng lại không thể phản bác.
Phải, cô ta là cô cả mà ba chính miệng thừa nhận, mà cô và mẹ sớm đã bị ba đuổi ra khỏi vào mười mấy năm trước rồi.
Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, đau đớn trong tim càng âm ỉ, lúc này khiến lửa giận ngập trời trong lòng cô kìm chế lại.
Cô hít một hơi thật sau, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Trâm.
“Nói xong chưa?”
Cố Tuyết Trâm nhướn mày: “Hết rồi, có điều chị muốn nói gì? Tôi có thể tạm thời nghe chị nói.”
Cố Tuyết Trinh thấy cô ta cao ngạo như thế, cười khinh nói: “Cố Tuyết Trâm, cô không cảm thấy lời cô nói rất mâu thuẫn sao? Vừa rồi cô nói với tôi, giữa chúng ta chỉ là giao dịch, bây giờ cô lại nói là bố thí, ha, nghe xong những lời này của cô, tôi thật sự thấy rất tò mò, cô có mục đích gì mà lại kêu tôi giả dạng thành thân phận của cô?”
Cố Tuyết Trâm không ngờ Cố Tuyết Trinh có gan phản kích lại, lông mày nhíu lại.
“Mặc dù có mục đích gì, chuyện này cũng không có liên quan gì đến chị.”
Cô ta nói xong, cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt u ám nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Xem ra ba nói không phải giả, chị quả nhiên thay đổi không ít.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, trong mắt vụt qua tia khó hiểu khi nhìn về Cố Hải Sâm.
Còn chưa đợi cô mở miệng thì thấy Cố Tuyết Trâm đổi tư thế, kiêu ngạo nói: “Lần này gặp mặt, trừ gặp chị, chủ yếu chính là muốn nói với chị, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, Cố Tuyết Trinh, chị tốt nhất tỉnh táo thực tế một chút, những thứ chị có bây giờ, đều là tôi cho, mà tôi rất nhanh sẽ quay về lấy lại, cho nên khuyên chị một câu, an phận, đối với mọi người đều có lợi!”
Cô ta vừa dứt lời, cơn giận mà Cố Tuyết Trinh luôn ẩn nhẫn cũng không tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
Từ lúc cô đồng ý hợp tác đến nay, những lời này là thứ cô nghe nhiều nhất.
“Có thể phải khiến cô thất vọng rồi, những thứ cô nói tôi trước nay đều chưa từng muốn, nếu như hôm nay gặp mặt điều cô muốn nói là chuyện này, vậy tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nữa.”
Vừa dứt lời, cô trực tiếp xoay người đi về phía cửa.
Cố Tuyết Trâm nhìn bóng lưng rời đi của cô không hề ngăn cản, đáy mắt là một mảng tối đen, sau đó cười lạnh nói: “Bọn họ thật sự khiến người ta thất vọng, còn tưởng nhiều năm như vậy thì cũng phải có chút tiến bộ.”
Cố Hải Sâm không phủ nhận mà cười lạnh: “Chính là người phụ nữ đó vốn dĩ không có năng lực gì, con bà ta dạy ra, có thể có bản lĩnh gì chứ.”
Cố Tuyết Trâm nghe xong cũng cảm thấy có lý, bĩu môi liền không tiếp tục nói gì nữa.