Lời nói của người đàn ông mặc dù chưa có nói xong, nhưng Lục Kim Yến vẫn từ trong đó nghe ra được sự nguy hiểm.
Đặc biệt là trước đó suýt nữa bị người đàn ông này bóp tắc thở.
Khoảnh khắc đó, cô ta thật sự tưởng rằng người đàn ông này muốn giết cô ta.
Cô ta nghĩ tới đây thì không nhịn được mà rùng mình.
Nếu như đi theo một người tâm lý có vấn đề, cô ta còn có thể sống tốt được hay không?
Cô ta không kìm được mà sợ hãi trong lòng.
Cũng vào lúc này, trong đầu cô ta vụt qua một gương mặt cô ta hận không thể lột da rút gân, khiến cô ta bỗng nhiên có chủ ý.
Cô ta cưỡng chế không để bản thân sợ hãi, dừng ánh mắt trên người anh ta.
Nói thật, theo người đàn ông này, trừ tính cách âm u bất định của anh ta, thật ra không có gì không tốt.
Đặc biệt thân phận của anh ta không có kém hơn anh Diệp Chương, hơn nữa quan trọng hơn là anh ta thích cô ta.
Có anh ta, cô ta muốn thu thập Cố Tuyết râm không biết tốt xấu kia còn không phải rất dễ hay sao?
Nghĩ như thế, trong lòng cô ta liền có tính toán.
“Kêu tôi theo anh cũng không phải không được, nhưng tôi có điều kiện, tôi muốn anh giúp tôi hủy hoại một người.”
Cô ta âm trầm nói, đáy mắt tràn ngập sự độc ác và hận thù.
Người đàn ông nhìn mà hơi nhướn mày, tà khí nói: “Giúp em? Chuyện này phải xem biểu hiện của em rồi, nếu như ngoan ngoãn thuận theo tôi, tôi đương nhiên sẽ giúp em.”
Lục Kim Yến cắn răng, nhưng vẫn gật đầu từ trên đất đứng dậy, từng bước đi về phía anh ta.
…
Hai ngày tiếp theo, ngược lại gió yên biển lặng.
Hôm nay Quý An nhậm chức, Cố Tuyết Trinh rất coi trọng, đích thân cùng cô ta đến phòng nhân sự, lại sắp xếp phòng làm việc tốt cho cô ta, tìm trợ lý.
“Đây là Tiểu Vương, Quý tiền bối nếu như có gì không quen thì có thể hỏi cô ấy, hoặc có gì không hài lòng cần thay đổi cũng có thể nói với tôi.”
Khi cô đang nói mấy lời khách sáo, Thích Tiểu Bát vội vàng chạy tới.
“Cô, bên phía nhà thiết kế Tô đã đợi cô ở văn phòng rồi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu ra hiệu đã biết.
“Xin lỗi, Quý tiền bối, chỗ tôi còn có việc, tạm thời không thể đi cùng được nữa rồi.”
Quý An gật đầu, không có nói gì, mắt tiễn cô rời đi.
Cố Tuyết Trinh trở lại phòng làm việc, Tô Đế lập tức nói thẳng.
“Bên phía cửa hàng mẫu đã tu sửa xong, thành phẩm đợt đầu cũng chuyển tới đó, tôi đã cho người bắt đầu thu dọn, cô đã nghĩ khi nào cho khai trương chưa?”
Cố Tuyết Trinh vốn đang trên đường qua cũng đoán được dụng ý lần này cô ta đến, gật đầu nói: “Vừa nghĩ rồi, có điều vẫn cần nói với bên phía công ty một tiếng, đợi chắc chắn rồi, bên tôi sẽ thông báo cho cô.”
Tô Đế thấy thế cũng không tiếp tục nói gì.
Sau đó hai người lại nói mấy điều về công việc, sau đó mới tản đi.
Cố Tuyết Trinh đợi sau khi cô ta đi rồi, bèn đến văn phòng Tổng quản lý
Chuyện cô nói vẫn là việc khai trương cửa hàng mẫu.
“Tổng giám, tôi vừa mới xem ngày, thứ 4 tuần sau là ngày đẹp.”
Lý Mạn suy xét một lát bèn đồng ý.
“Nếu cô nói thứ 4 tuần sau là ngày tốt, vậy thì trực tiếp định vào thứ 4 đi, chuẩn bị cho tốt, đây là cửa hàng mẫu đầu tiên của thương hiệu mới của chúng ta.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó lại trôi qua mấy ngày, đến ngày khai trương.
Bởi vì là cửa hàng đầu tiên của thương hiệu mới, cả công ty đều rất coi trọng,
Thậm chí Mộ Kình cũng vì chuyện này mà đặc biệt từ nước ngoài trở về.
Sáng hôm đó, bên ngoài cửa hàng mẫu, hoa tươi thảm đỏ đã bày kín cả đường.
Xung quanh còn có không ít phóng viên đến phỏng vấn.
Sau đó thời gian khai trương đến gần, trước đó đã mời chủ biên của các tạp chí thời trang cũng đã lục đục đến.
Đám người Cố Tuyết Trinh từ sớm đã đến cửa hàng.
Lúc này cô dẫn nhân viên dưới trướng tiếp những vị khách quý đến.
“Chúc mừng, chúc các cô buôn bán đắt hàng.”
“Cảm ơn!”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Nhất thời trong cửa hàng đều là lời chúc mừng.
Thời gian đến, buổi lễ khai trương cũng sắp bắt đầu.
MC chủ trì đi tới, thông báo mấy người Cố Tuyết Trinh chuẩn bị.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều tập trung bên ngoài cửa hàng.
“Các ơn các vị đến tham gia buổi lễ khai trương lần này, bây giờ tôi xin tuyên bố, chính thức khai trương!”
Dưới sự tuyên bố của người chủ trì, đám người Lý Mạn cắt băng khánh thành trên cửa.
Đồng thời tất cả mọi người đều đi vào bên trong cửa hàng, còn có không ít phóng viên.
Đám người Cố Tuyết Trinh và Tô Đế là nhà thiết kế trang phục, nhất định phải ở hiện trường làm người giải thích.
Cộng thêm tuyên truyền trước đó nữa, có thể nói buổi lễ khai trương lần này rất thành công.
Đám người Cố Tuyết Trinh càng bận đến mức luôn tay luôn chân, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Có điều kết quả của việc bận rộn này ai cũng thích.
Hết một ngày, đơn đặt hàng của bọn họ rất khả quan, thậm chí còn bàn thành công không ít vụ hợp tác.
“Tạm ổn rồi, tất cả về trước đi, hôm nay mọi người vất vả rồi.”
Tiễn vị khách quý cuối cùng, Lý Mạn tập hợp tất cả mọi người tuyên bố kết thúc.
Mọi người như được thở phào, ai ai cũng mệt mỏi định rời khỏi.
Mộ Kình nhìn sang Cố Tuyết Trinh, cười nói: “Tuyết Trâm, muộn như vậy rồi, tôi đưa cô về?”
Sau khi anh ta vừa dứt lời này, Tô Đế vốn đi chưa xa cứng đờ người.
Cô ta vô thức ngoảnh đầu nhìn thấy hai bóng dáng một cao một thấp cách đó không xa.
Cố Tuyết Trinh không có phát hiện sự tồn tại của cô ta, nhưng vẫn vô thức từ chối.
“Không cần đâu, tự tôi ngồi taxi về là được.”
Đang nói, điện thoại trên người cô vang lên, cô thấy là số của Phong Diệp Chương, sắc mặt không khỏi trở nên nhu hòa.
“Sao thế?”
Cô dùng ánh mắt thất lễ với Mộ Kình, sau đó bèn đi sang một bên nghe.
“Bận xong chưa?”
Trong điện thoại truyền đến lời nói quan tâm của Phong Diệp Chương.
“Vừa làm xong, chuẩn bị về.”
Cố Tuyết Trinh không có che giấu, thành thật nói.
“Ừm, vậy em tìm cớ chờ một lát, tôi qua đón em.”
Theo lời nói của anh, khóe miệng của Cố Tuyết Trinh không khỏi cong lên.
“Được, vậy em đợi anh, anh lái xe cẩn thận.”
Phong Diệp Chương khẽ ừm một tiếng thì cúp máy.
Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị tắt, đáy mắt là sự nhu tình.
Cô nghĩ Phong Diệp Chương lát nữa đến thì vội vàng thu dọn, đồng thời chào tạm biệt với mọi người.
Không đến nửa tiếng, Phong Diệp Chương đến đón Cố Tuyết Trinh.
Bởi vì bận đến quá muộn, Cố Tuyết Trinh chưa có kịp ăn cơm, sau khi Phong Diệp Chương biết, liền dẫn cô đến đi ăn đêm xong mới về nhà họ Phong.
Đợi sau khi về đến, Cố Tuyết Trinh hoàn toàn không có sức nữa, tắm rửa xong thì trực tiếp nằm lên giường không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Phong Diệp Chương tắm xong đi ra, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đã ngủ say, đáy mắt mang theo cưng chiều mà bản thân anh cũng không nhận ra ôm cô chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, tạp chí báo thời trang của cả Kinh Đô đều khen ngợi buổi lễ khai trương hôm qua.
Đặc biệt là mẫu quần áo mà Cố Tuyết Trinh và Tô Đế hợp tác, càng nhận được không ít lời khen.
Cố Hải Sâm lúc dùng bữa xem thấy những tin tức này, đột nhiên phát hiện đứa con gái bị ông coi là phế vật này hình như còn có chút tác dụng.
Khi ông nghĩ nên tận dụng thế nào, điện thoại bên cạnh người vang lên.
Ông quét mắt nhìn, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng lập tức trở nên từ ái hơn nhiều.
“Tuyết Trâm, sao hôm nay liên lạc với ba sớm như vậy?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói nũng nịu: “Ba, con muốn về nước trước một chuyến!”