Cố Tuyết Trinh vội vàng ngăn chặn những dao động ở trong vòng, lắc lắc đầu vứt bỏ tất cả suy nghĩ.
“Trở về thôi.”
Cô gọi Phong Diệp Chương, bước ra khỏi vườn hoa trước.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng rời đi của cô, trong mắt hiện lên ánh sáng xa xăm.
Hai người trở về đến phòng, sau khi tắm rửa đơn giản thì ai ngủ phần nấy.
Một đêm trôi qua bình yên vô sự.
Mấy ngày tiếp theo cực kỳ ổn định, ổn định đến nổi Cố Tuyết Trinh có chút không quen, dường như có một loại cảm giác bất an.
Nhưng hiện thực cũng không để cho cô suy nghĩ quá nhiều, chỉ vì mấy ngày nay cô đã loay hoay đến nỗi chân không chạm đất, dường như vẫn còn đang xoay tròn không ngừng.
Hiện tại bản thảo thiết kế đầu tiên của cô và Tô Đế đã ra mắt, tiếp theo phải bắt đầu tìm kiếm mặt tiền cửa hàng, lúc đó còn phải thực hiện tuyên truyền ở các phương diện.
Mà những cái này đều yêu cầu tự bản thân cô đi làm.
Sáng sớm, cô vừa đến thì Thích Tiểu Bát đã ôm theo một chồng tài liệu đi tới.
“Cô Cố, đây là địa chỉ của cửa hàng mà công ty đã sàng lọc trong mấy ngày nay, cô xem một chút đi.”
Cố Tuyết Trinh nhận lấy rồi bắt đầu xem xét.
Cô thấy các vị trí mặt tiền của thông tin đều không tệ, đều nằm trong trung tâm thương mại, cách nhau cũng không phải là rất xa, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn lẫn nhau.
.” Đặt ở đây đi, để tối nay tôi tìm thời gian đi đến cửa hàng để nhìn xem.”
Đang nói chuyện, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.
“Cố Tuyết Trâm!”
Liền nhìn thấy Tô Đế nổi giận đùng đùng đi đến bàn làm việc, hai tay chống trên bàn, mặt mang theo lửa giận mà nhìn cô.
“Tại sao bản thảo thiết kế mà tôi giao cho cô lại có một cái được công bố trên diễn đàn hoàng đế chi thủ vậy?”
Cố Tuyết Trinh bị câu chất vấn đột ngột này của cô ta làm cho sửng sờ, chợt nhíu mày nói: “Tôi không hiểu là cô đang nói cái gì.”
Tô Đế thấy cô giả vờ nghe không hiểu, cơn tức ở trong lòng lại bốc lên lần nữa.
“Không hiểu à? Trong công ty này ngoại trừ cô ra thì còn có ai có thể có bản thiết kế của tôi, cô dựa vào cái gì mà đăng bảng thiết kế của tôi lên hả?”
Lần này xem như là Cố Tuyết Trinh đã hiểu rõ lời nói của cô ta, trong lòng cả kinh.
“Tôi căn bản không động vào bản thiết kế của cô.”
“Không động vào? Rõ ràng chính là do từ email của cô gửi ra ngoài, cô lại còn có mặt mũi mà nói không phải cô. Cố Tuyết Trâm, tôi nói cho cô biết hành vi như thế này của cô chính là trộm cắp đó.”
Sắc mặt của Cố Tuyết Trinh thay đổi, vội vàng bật máy tính lên xem, lập tức liền phát hiện bản thảo thật sự bị đăng ra ngoài từ trong máy vi tính của cô.
Cô nhìn thấy cái này, sắc mặt liền lập tức chìm xuống.
“Tô Đế, tôi không biết tại sao bản thảo này lại hiển thị rõ là do tôi tiết lộ, nhưng mà tôi đảm bảo chuyện này không phải là tôi làm.”
Tô Đế căn bản cũng không tin tưởng cô, cười lạnh nói: “Không phải là cô làm thì còn ai vào đây nữa?”
Dứt lời, dường như cô ta nghĩ đến cái gì đó, châm chọc nói: “Mà chuyện tiết lộ sản phẩm thiết kế của công ty các cô cũng không phải là lần một lần hai, sớm đã nghe nói công ty của các cô có việc xấu nham nhở, kể từ khi thành lập thì công ty vẫn luôn bị tiếng xấu quấn thân, tôi thật sự không nghĩ được tại sao Mộ Kình lại hợp tác với loại người như cô.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta nói mấy lời tàn nhẫn như dao, tức giận đến nỗi ngực trập trùng không ngừng.
Đặc biệt là cô ta lại chửi bới công ty, càng làm cho cô nổi nóng không thôi.
“Tôi đã nói là không phải tôi rồi.”
Ánh mắt của cô như lửa mà nhìn Tô Đế, cắn răng nói: “Hơn nữa hết thảy tất cả còn chưa điều tra ra, cô lại đưa ra kết luận tùy tiện như thế này, có phải là quá phiến diện rồi không? Cô cho tôi một chút thời gian để tra rõ ràng tình huống, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời công bằng.”
Tô Đế nhìn vẻ kiên trì trong mắt của cô, cảm thấy hơi dao động.
Mặc dù là thời gian của cô ta với Cố Tuyết Trâm tiếp xúc không lâu, nhưng mà cô ta cũng hơi hiểu được tính tình của cô gái này.
Nếu như mà do cô làm, chỉ sợ là cô sẽ không nói hùng hồn như vậy.
“Được rồi, cô muốn thời gian thì tôi cho cô thời gian, nhưng mà tôi không tin cô, chuyện này nhất định phải có quản lý cấp cao của bọn cô ra mặt.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta đã đồng ý điều tra, nhẹ nhàng thở ra.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.”
Cô nói xong thì dẫn đầu đi ra khỏi văn phòng.
Tô Đế thấy vậy, hừ lạnh đi theo sau lưng của cô.
Thích Tiểu Bát nhìn bóng lưng rời đi của hai người bọn họ, trong mắt có lo lắng.
Không qua một lát sau, hai người bọn họ đi đến phòng làm việc của Lý Mạn.
Cố Tuyết Trinh gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc.”
Lý Mạn nghi hoặc không hiểu nhìn hai người bước vào, lập tức liền phát hiện sắc mặt của hai người bọn họ, sau đó lại cảm thấy hơi đau đầu.
Cô ta cho là hai người này là bởi vì chuyện gì đó mà cãi nhau.
“Sao vậy?”
Cô ta dửng dưng hỏi.
Cố Tuyết Trinh đang muốn giải thích thì liền bị Tô Đế mở miệng trước.
“Tổng giám đốc Lý, chuyện này công ty của các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì tôi sẽ tố cáo quý công ty ăn cắp đó.”
Lý Mạn nghe nói như vậy thì giật mình, lập tức nhìn sang Cố Tuyết Trinh.
“Tổng giám Cố, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tuyết Trinh bất đắc dĩ, chỉ có thể kể ra chuyện bản thảo thiết kế bị tiết lộ một cách đơn giản.
“Tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì bản thảo thiết kế của thiết kế Tô giao cho tôi lại bị tung ra từ trong máy tính của tôi, nhưng mà tôi hoàn toàn không biết.”
Lý Mạn nghe thấy bản thảo thiết kế bị tiết lộ, sắc mặt thay đổi.
Cho dù là ai làm thiết kế cũng đều biết rõ ràng, bản thiết kế vẫn còn chưa phát hành đối với mỗi một công ty mà nói nó quan trọng biết bao nhiêu.
Có thể nói đây là cơ hội để nắm bắt thị trường.
Cô ta nhanh chóng suy nghĩ lại lời nói của Cố Tuyết Trinh, phát hiện có một chỗ không đúng, lập tức quát lớn: “Từ trong máy tính của cô đưa ra, vậy tại sao cô lại không biết, rõ ràng loại vật phẩm cá nhân như là máy tính này chẳng phải chỉ có một mình cô sử dụng hay sao.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, cô còn tưởng rằng Lý Mạn cũng nghi ngờ là do cô tiết lộ giống như Tô Đế.
Trong lúc cô đang há miệng giải thích, Lý Mạn lại không cho cô cơ hội mở miệng nói.
“Cô Tô, tình hình của chuyện này quan trọng, công ty của chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra ngọn nguồn.”
Cô ta nhìn Tô Đế, bày tỏ thái độ rồi nói.
Thật ra thì lúc nãy cô ta cũng không phải là muốn quát Cố Tuyết Trinh, chỉ là muốn làm dáng cho Tô Đế nhìn thôi.
Dù sao thì người khác không biết rõ thân phận của Cố Tuyết Trinh, nhưng cô ta thì biết rất rõ.
Tô Đế không biết suy nghĩ ở trong lòng của cô ta, nghe thấy lời này của cô ta thì âm dương quái khi mở miệng nói: “Chỉ sợ là đến lúc đó các người điều tra rồi thì lại bao che hung thủ.”
Dứt lời, cô ta quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh với sắc mặt không tốt ở bên cạnh.
Cố Tuyết Trinh chán nản.
“Tôi đã nói là không phải do tôi làm.”
Cô mở to mắt nhìn Tô Đế, cắn răng nói.
Lý Mạn nhìn hai người bọn họ dường như có xu thế ầm ỉ, lập tức tiến lên ngăn cản.
“Cô Tô, chuyện này đã chạm vào ranh giới cuối cùng của công ty, công ty của chúng tôi tuyệt đối sẽ không thể nào bao che cho bất cứ ai, bao gồm cả tổng giám Cố. Nếu như kết quả điều tra thật sự là vấn đề của cô ấy, vậy thì chúng tôi sẽ nhất định nghiêm trị không tha, cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”
Tô Đế nghe nói như vậy, lúc này mới miễn cưỡng hài lòng.
Cô ta quét mắt nhìn vẻ mặt đen thui của Cố Tuyết Trinh, hai tay khoanh trước mặt mà nói: “Thôi được rồi, nể mặt tổng giám đốc Lý, tôi cho các người ba ngày, nếu như ba ngày sau vẫn còn chưa cho tôi một đáp án hài lòng, vậy thì đừng trách tôi báo cáo với công ty theo thủ tục bình thường.”
Lý Mạn nghe thấy câu nói tràn ngập uy hiếp của cô ta, trong lòng rất không vui.
Nhưng ai bảo bọn họ nằm bên phe đuối lý, cũng chỉ có thể cười ngượng ngùng đồng ý.
…
Cùng lúc đó ở tổng bộ của tập đoàn Phong thị, Hứa Khiêm nhận được tin tức thì lập tức báo cáo cho Phong Diệp Chương.
“Chủ tịch, ở bên công ty mới đã xảy ra chuyện rồi.”
Cậu ta nói đơn giản chuyện đã xảy ra, Phong Diệp Chương nghe thấy, lông mày nhíu chặt lại.
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?