Sau khi Hứa Khiêm rời đi, Phong Diệp Chương ngồi trên ghế làm việc với gương mặt lạnh lẽo.
Cho dù người này có che giấu sâu bao nhiêu, anh cũng sẽ đào sau ba thước mà tìm người ra.
Nếu không thì lần này là Cố Tuyết Trâm, lần sau không biết là nhằm vào ai của nhà họ Phong.
Mà lúc anh phái Hứa Khiêm đi điều tra ngọn nguồn, ở bên phía Lục Kim Yến cũng nhận được tin tức của trợ lý.
“Cô nói cái gì chứ? Đến bây giờ anh Diệp Chương vẫn còn chưa từ bỏ điều tra à?”
Cô ta cầm điện thoại, không thể tin được mà lên tiếng nói.
Bỗng chốc liền có cảm giác ghen ghét không che giấu được.
Sở dĩ anh Diệp Chương coi trọng như vậy, tất nhiên là bởi vì có liên quan đến Cố Tuyết Trâm.
Cô ta nhớ đến cái này, lại nhớ đến lời nói trước đó của dì Minh nói với cô ta.
Trong khoảng thời gian này hai người bọn họ như keo sơn dính cùng một chỗ, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, cô ta còn có cơ hội để chen chân vào sao?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô ta kéo căng cảnh báo.
“Cô lấy một khoản tiền, trước hết để cho những tên lưu manh đó tránh một thời gian đi.”
Trợ lý nhận lệnh, sau đó cúp điện thoại đi làm ngay.
Lục Kim Yến nhìn điện thoại đã cúp máy, vẫn bất an như cũ.
Cô ta nhất định phải làm cái gì đó di chuyển lực chú ý của anh Diệp Chương mới được.
Nếu không nếu như bị anh điều tra ra, anh Diệp Chương sẽ càng thêm chán ghét cô ta, đến lúc đó sợ là ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ mà cô ta cũng không có.
Cô ta cụp mắt suy nghĩ, tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể di chuyển lực chú ý của anh Diệp Chương.
Bỗng nhiên mắt cô ta lóe lên, một kế hoạch từ từ hình thành ở trong đầu của cô ta.
Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại…
Buổi tối, cô ta ăn mặc đơn giản, sau đó lái xe đi ra ngoài.
Chưa đầy một lát sau, cô ta dừng lại ở một quán bar tên là Khải Sắt.
Cô ta bước vào với gương mặt không biểu cảm, làm ngơ trước đám người đang nhảy múa cuồng loạn ở bên trong, trực tiếp đi vào nơi hẻo lánh.
Nhìn thấy ở trong góc đó là một người đàn ông mặc quần áo nghiêm chỉnh.
“Tần Bắc Quyền, đã lâu không gặp.”
Cô ta lạnh giọng chào hỏi, sau đó ngồi xuống ở phía đối diện.
Tần Bắc Quyền nhìn thấy cô ta, hai mắt chìm xuống.
“Cô gọi tôi ra đây là muốn làm cái gì?”
Tần Bắc Quyền đánh giá cô ta, dù sao thì bọn họ cũng không có liên quan gì.
Lục Kim Yến cười nói: “Chẳng lẽ là anh không muốn có được Cố Tuyết Trâm à?”
Tần Bắc Quyền nghe nói như vậy, hai mắt chợt hiện lên vẻ xa xăm.
“Lời này của cô là có ý gì?”
Lục Kim Yến cười nhạt một tiếng rồi dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: “Tôi biết là anh thích Cố Tuyết Trâm, mà tôi lại thích Phong Diệp Chương, đây là điều đã được công nhận. Tôi muốn hợp tác với anh, tôi giúp anh có được Cố Tuyết Trâm, sau đó anh làm cho Cố Tuyết Trâm đừng quấn lấy Phong Diệp Chương nữa, tốt nhất là mãi mãi biến mất trong tầm mắt của Phong Diệp Chương.”
Tần Bắc Quyền nhíu mày.
“Có phải là cô đã quên Tuyết Trâm và Phong Diệp Chương đã kết hôn rồi không?”
Anh ta nhắc nhở, ai ngờ Lục Kim Yến căn bản lại không để ở trong lòng.
“Vậy thì sao chứ? Nếu như anh tin tôi, qua mấy ngày nữa cô ta sẽ không phải là mợ chủ của nhà họ Phong nữa.”
Tần Bắc Quyền kinh ngạc dò hỏi: “Tại sao?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Kim Yến không có ý tốt mà nhếch khóe miệng.
“Bởi vì tôi đã mang thai con của anh Diệp Chương.”
Tần Bắc Quyền giật mình.
Còn chưa đợi anh ta hoàn hồn lại thì nghe thấy Lục Kim Yến tiếp tục nói: “Vốn dĩ tôi đã nhận được sự yêu mến của ba mẹ của anh Diệp Chương, cộng với việc ông cụ cũng coi trọng đời sau, đương nhiên sẽ không thể nào cho phép cho con cháu của nhà họ Phong lưu lạc ở bên ngoài, anh cảm thấy là Cố Tuyết Trâm còn cần phải ở lại hay sao?”
Tần Bắc Quyền lấy lại tinh thần, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô ta.
“Đã như vậy rồi thì cô còn tìm tôi hợp tác để làm gì?”
Lục Kim Yến giống như cười mà không phải cười nhìn anh ta.
“Tìm anh cũng chỉ là do sợ có vấn đề gì thôi. Sao vậy? Anh không đồng ý với tôi à?”
Tần Bắc Quyền trầm mặc, anh ta nhìn chằm chằm vào Lục Kim Yến một hồi lâu, mím môi nói: “Cô xác định là không có vấn đề gì?”
Lục Kim Yến nghe vậy, ý cười trong mắt càng sâu sắc hơn, tự tin gật đầu.
“Đương nhiên!”
“Vậy thì tôi sẽ tin cô một lần.”
Cuối cùng, Tần Bắc Quyền vẫn gật đầu đồng ý.
…
Cùng lúc đó, Cố Tuyết Trinh cũng không biết kế hoạch của hai người bọn họ.
Lúc này cô vẫn còn đang bận rộn tăng ca ở công ty.
Trong lúc cô đang bận tối mặt tối mày, điện thoại ở trên bàn vang lên.
“Diệp Chương, muộn như vậy rồi mà gọi điện thoại cho em, có chuyện gì hả?”
Đúng vậy, người gọi đến là Phong Diệp Chương.
“Em vẫn còn đang ở công ty à?”
Anh nhẹ giọng hỏi.
Cố Tuyết Trinh nhìn thành phẩm một nửa ở trên bàn, lắc đầu nói: “Còn có chút việc vẫn còn chưa làm xong, sẽ về nhà trễ một chút.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, hai mắt nhắm lại.
Cho nên em lại không chịu ăn cơm tối.
Không phải là hỏi thăm mà là khẳng định.
Cố Tuyết Trinh ngượng ngùng ngậm miệng lại: “À… bận cho nên quên mất.”
Phong Diệp Chương biết như thế này mà, trong mắt của anh lóe lên một tia bất đắc dĩ, còn có sự cưng chiều mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
“Bây giờ em đi xuống lầu đi.”
Anh vừa nói lời này ra thì Cố Tuyết Trinh liền sửng sốt.
“Anh muốn đến đón em hả?”
Phong Diệp Chương nhỏ giọng cười nói: “Tôi đang đứng ở dưới lầu của em đây, cho em ba phút, tôi muốn nhìn thấy em ở cửa.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị cúp máy, mặc dù cảm thấy người này bá đạo, nhưng mà trong lòng lại ngọt ngào.
Cô dọn dẹp công việc ở trên tay mấy bận, sau đó mang theo túi xách đi ra ngoài.
Đợi đến lúc cô ngồi trên xe, Phong Diệp Chương trực tiếp lái xe chở cô đến nhà hàng.
Trong bữa ăn, thật ra thì Cố Tuyết Trinh rất muốn hỏi tại sao anh lại đến đón cô.
Nhưng sợ là mình hỏi thì lại lộ ra tự mình đa tình, trên mặt mang theo vẻ xoắn xuýt.
Phong Diệp Chương nhìn thấy biểu cảm của cô ở trong mắt, anh hỏi: “Sao vậy?”
Cố Tuyết Trinh lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu?”
Phong Diệp Chương thấy vậy thì cũng không hỏi tiếp nữa, sau đó anh hỏi đến việc hợp tác của công ty.
Lúc đầu, Cố Tuyết Trinh mang theo trạng thái báo cáo công việc chung cho anh, nhưng sau khi nói đến thiết kế thì tựa như mở máy hát ra, nói chuyện một cách thoải mái.
Phong Diệp Chương là một người rất biết lắng nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa ra một vài ý kiến, có một vài cái rất có tác dụng, làm cho Cố Tuyết Trinh như nhặt được bảo vật.
Chờ đến lúc trở về nhà họ Phong thì Cố Tuyết Trinh vẫn còn dư vị, vẫn còn lôi kéo Phong Diệp Chương nói một hồi lâu, lúc này mới phát hiện thời gian đã rất muộn rồi.
“Ôi trời, đã trễ như vậy rồi, em đi tắm rửa đây, sáng mai còn có một cuộc họp nữa.”
Cô nói xong thì cầm bộ đồ ngủ chạy vào trong phòng tắm.
Không đầy một lát sau, cô đã tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra.
Mặc dù là đồ ngủ bảo thủ, nhưng mà vẫn không che chắn được dáng người xinh đẹp của cô, đặc biệt là phần chân lộ ra bên ngoài vừa dài lại vừa trắng.
Đương nhiên thứ không được hoàn mỹ nhất đó chính là vết thương ở trên đùi của cô.
Mấy ngày gần đây vết thương ở trên đùi của cô đã có chuyển biến tốt đẹp, bắt đầu kéo vẩy, nhưng mà xem ra là có thể để lại sẹo.
Phong Diệp Chương nhìn vẩy tối màu đó, hai mắt tối sầm lại.
Anh lấy ra một hộp thuốc mỡ từ cái túi công sở đưa qua cho cô.
“Đây là thuốc trị sẹo tôi lấy ở chỗ của Hàn Lịch, nghe nói là hiệu quả trị sẹo không tệ, em nhớ kỹ là phải thoa mỗi ngày đó.”
Cố Tuyết Trinh nhận lấy, biểu cảm hơi kinh ngạc.
“Không phải anh Hàn là bác sĩ tâm lý hả?”
“Bác sĩ tâm lý thì không thể khám bệnh khác được à?”
Phong Diệp Chương hỏi ngược lại một câu, làm cho Cố Tuyết Trinh nghẹn lời.
Anh thấy Cố Tuyết Trinh không nói gì thì lại thúc giục cô thoa thuốc.
Cố Tuyết Trinh nhìn thuốc mỡ ở trong tay rồi lại nhìn người đàn ông mặt lạnh tim nóng ở trước mặt, trong lúc nhất thời trong lòng của cô như uống được nước mật, ngọt lịm.
Trong lúc cô đang thoa thuốc, Phong Diệp Chương lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: “À đúng rồi, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của em, em có muốn đón sinh nhật như thế nào không?