Cố Tuyết Trinh nghe vậy liền cho Thích Tiểu Bát trở về làm việc, mà cô thì đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc.
Sau khi đi vào cửa, cô liền nhìn thấy một cô gái trẻ trung khoảng chừng hai mươi tuổi trông cực kỳ phách lối đang ngồi trên ghế làm việc của cô, tự đắc liếc nhìn thiết kế của cô.
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, lông mày nhíu chặt lại.
Mà cô gái đang ngồi trong bàn làm việc cũng phát hiện sự tồn tại của cô, đặt bản thiết kế trên tay xuống rồi nhìn sang.
Chỉ một lát sau, đáy mắt của cô ta hiện lên một tia ghen ghét.
Bởi vì cô ta phát hiện Cố Tuyết Trinh lớn lên còn xinh đẹp hơn cô ta.
Cố Tuyết Trinh không biết trong lòng của cô ta đang nghĩ cái gì, cố nén bất mãn trong lòng, nói: “Chắc cô là Tô Đế nhỉ, tôi tên là Cố Tuyết Trâm, là tổng giám đại diện của ZARY.”
Tô Đế nghe thấy lời của Cố Tuyết Trinh, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường.
Cô ta đứng dậy, dùng thái độ của bề trên đánh giá Cố Tuyết Trinh, khóe môi hơi cong lên.
“Cô chính là Cố Tuyết Trâm, nhà thiết kế thiên tài mà Mộ Kình giới thiệu đó à?”
Cố Tuyết Trinh cũng có thể nghe ra được sự khinh miệt trong lời nói.
Cô có thể cảm giác được địch ý của cô gái này đối với cô, cô cũng không hiểu tại sao.
Đây là lần đầu tiên mà bọn họ gặp mặt nhau, cho nên địch ý của cô gái này đối với cô là từ đâu mà đến?
Cô nhíu mày, có làm như thế nào cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể coi như bỏ đi, gật đầu xem như đáp lại câu hỏi lúc nãy của cô ta.
Tô Đế bĩu môi.
Cố Tuyết Trinh không có ý định để ý tới, dời ánh mắt lên trên bàn, lại phát hiện bản thiết kế của cô bị cô gái này lật lung tung hết lên. Trong lòng nhất thời dâng lên một sự tức giận, chỉ là kiêng kỵ cô gái này vừa mới đến, lại là đối tượng hợp tác cho nên cô mới không phát tác quá lớn.
Phải biết là điều kiêng kỵ nhất trong giới thiết kế này chính là người khác tùy tiện dụng vào bản thiết kế của bọn họ.
Nhưng mà Tô Đế vẫn phát hiện bất mãn trên gương mặt của cô, thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn thấy cái bàn bị mình làm lung tung. Cô ta không cảm thấy lúng túng khi bị bắt tại trận, ngược lại còn cực kỳ thản nhiên.
“À, cái này là do lúc nãy tôi quá nhàm chán nên tùy tiện xem một chút thôi.”
Cô ta nói xong còn dùng vẻ mặt bắt bẻ nhìn Cố Tuyết Trinh mà nói: “Nói tới cái này, mấy thứ này không phải là những thiết kế thành phẩm muốn hợp tác với nhãn hiệu chúng tôi đó chứ?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.
“Phải thì như thế nào?”
Cô lạnh lùng nhìn Tô Đế, trầm giọng nói: “Còn nữa, chẳng lẽ không ai nói cho cô Tô biết rằng, không được sự cho phép của người khác, tốt nhất đừng làm đồ đạc của người khác lung tung lên sao.”
Tô Đế nghe thấy lời này giống như là giáo huấn, hơi nhíu mày, chợt cười khẽ một tiếng.
“Đúng là không ai nói cho tôi biết hết.”
Dứt lời, cô ta thu hồi ý cười, ngạo mạn nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Tôi biết là cô Cố đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cô phải biết là tôi cũng là tổng giám trong bộ phận thiết kế ở công ty của chúng tôi, nói đúng ra thì cũng không phải là đại diện gì, có thể đến đây hợp tác với cô đã là hạ mình lắm rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, lông mày nhíu chặt lại, cảm giác không thích đối với người phụ nữ này cũng đã lên cao.
Mà Tô Đế ở bên này vẫn còn chưa nói xong, cô ta không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Cố Tuyết Trinh, tiếp tục nói: “Nói thật thì trước khi đến đây, tôi còn rất chờ mong. Dựa theo tin tức ở phía trên cho tôi, nghe nói cô là nhà thiết kế có tài năng không tồi, nhưng mà sau khi tôi nhìn thấy thì thật sự không nhìn ra được tài năng của cô có bao nhiêu, thiết kế vẽ ra cũng không có gì đặc sắc.”
Cô ta nói đến đây thì quét mắt nhìn bản thiết kế ở trên bàn: “Đặc biệt là trong mấy bản thiết kế này của cô còn tăng thêm sự cổ điển, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Nếu như cô thật sự muốn hợp tác, tôi hi vọng tốt nhất là cô phải thay đổi những bản thiết kế này, nếu không thì tôi cũng chỉ có thể báo cáo với phía trên, lần hợp tác này không thích hợp, tìm một công ty khác mà hợp tác.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta thao thao bất tuyệt, trên mặt cũng đã không còn nụ cười.
Tô Đế nhìn thấy, nhưng căn bản cũng không để ý.
Cô ta bước ra từ trong bàn làm việc, đi đến bên cạnh của Cố Tuyết Trinh, khinh miệt nói: “Được rồi, những lời muốn nói cũng đã nói xong rồi. Cô Cố, nhớ kỹ phải sửa đổi bản thiết kế lại cho tôi nhìn xem, nếu như không muốn thay đổi thì cũng phải nói sớm cho tôi biết, tôi sẽ nói với công ty biết sớm, tránh khỏi lãng phí thời gian của nhau.”
Dứt lời, cô ta trực tiếp lướt qua Cố Tuyết Trinh mà đi khỏi.
Tư thái kia giống như là sếp của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta rời đi với gương mặt căng cứng.
Cửa phòng làm việc đóng lại, lúc này cô mới thu tầm mắt lại rồi đi đến cạnh bàn làm việc, híp mắt nhìn bản thiết kế bị người phụ nữ kia làm lung tung.
Hiển nhiên người phụ nữ này không phải là loại lương thiện gì.
Cô suy nghĩ một lát, đè đường dây nội bộ gọi Thích Tiểu Bát đến.
“Cô Cố tìm em hả?”
Thích Tiểu Bát gõ cửa đi vào, cung kính hỏi.
Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Em xử lý nơi này giúp cho tôi đi.”
Thích Tiểu Bát gật đầu, bắt đầu sắp xếp lại.
Mà Cố Tuyết Trinh thì ngồi trên ghế làm việc bắt đầu điều tra những tài liệu liên quan đến Tô Đế.
Rất nhanh, cô liền nhìn thấy được thông tin cụ thể của cô ta trên trang web của RC.
Có thể nói là người phụ nữ này có rất nhiều danh hiệu.
Đã giành giải quán quân của cuộc thi thiết kế bách khoa ở nước ngoài vào 2003, và bộ sưu tập quý phái được thiết kế từ lụa trắng của cô ta lại được đứng đầu trong bảng tiêu thụ của giới, đương nhiên là những kiểu dáng kinh điển táo bạo như thế này cũng có không ít.
Trên trang web này còn có không ít bản thiết kế của cô ta, đường nét tươi sáng lập tức đập vào trong tầm mắt.
Không thể không nói, mặc dù người phụ nữ này đáng ghét, nhưng mà cô ta quả thật có thiên phú thiết kế.
Sau khi Cố Tuyết Trinh xem xong thì lại nhìn về phía phác thảo thiết kế của mình, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Cô có cần phải chỉnh sửa lại theo yêu cầu của người phụ nữ kia hay không đây?
Nhưng mà lúc người phụ nữ kia nói những lời này, rõ ràng là có dáng vẻ gây chuyện.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại ở cạnh tay cô vang lên,.
Cô nhìn thấy là Mộ Kình gọi tới, liền nhận.
“Anh Mộ.”
“Cô Cố, mọi người đã gặp nhà thiết kế do công ty phái tới chưa vậy?”
Cố Tuyết Trinh sờ cằm nói: “Đã gặp rồi, nhưng mà có lẽ là gặp nhau không vui vẻ gì.”
Mộ Kình nghe nói như thế, lập tức có chút bất đắc dĩ và đau đầu.
“Lúc nãy tôi cũng nhận được tin tức ở công ty, nhà thiết kế ở bên công ty phái đến là Tô Đế, tôi liền đoán được sẽ là như thế này.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, hơi nhíu mày dò hỏi: “Cho nên anh cũng biết tại sao cô ta lại mang theo địch ý đối với tôi?”
Mộ Kình gật đầu: “Nói đến thì cũng bởi vì tôi, tôi và cô ấy có chút khúc mắc. Lúc trước chúng tôi từng tranh giành nhau vị trí tổng giám, tôi thắng cô ấy, hơn nữa…”
Anh ta nói đến đây thì có chút xấu hổ: “Hình như là cô ấy có ý đối với tôi, nhưng mà tôi lại không có tâm tư đó, cho nên cô ấy không nhìn nổi tôi đặc biệt thưởng thức người nào đó, cho nên mới có thể nhằm vào cô.”
Cố Tuyết Trinh nghe xong lời này, lập tức dở khóc dở cười.
Vậy mà cô bị người khác xem thành tình địch hư cấu.
“Được rồi, đã nói như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ rộng lượng một chút, không so đo với cô ta nữa.”
Mộ Kình gật đầu: “Tôi tin tưởng là cô có thể xử lý được, dù sao đến lúc đó cô cứ xem tình huống mà ứng phó. Xét về tính chuyên nghiệp thì Tô Đế quả thật có năng lực, cũng rất mạnh, nhưng mà cô ấy cũng thích mang theo cảm xúc khi làm việc, cho nên có đôi khi yêu cầu của cô ấy đưa ra hơi hà khắc, cô không cần phải dựa theo lời của cô ấy mà làm đâu.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu tỏ ra đã hiểu, sau đó hai người lại nói vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại rồi, Cố Tuyết Trinh lại không có biểu hiện nhẹ nhàng như vừa nãy.
Dựa theo lời nói của Mộ Kình, cô chỉ cảm thấy là ngày tháng hợp tác sau này với Tô Đế sẽ rất đau đầu.