Cố Tuyết Trinh nghe thấy như thế thì ngẩn người.
Cô không ngờ là việc này lại truyền đến tai của ông cụ.
Cô nghĩ đến chuyện này, hơi do dự nhìn về phía ông cụ, cô không đoán được ông ấy nói ra lời này là có ý gì.
Là đang dự định hỏi tội cô hả?
Cô suy nghĩ, cụp mắt xuống nói: “Cháu xin lỗi, không ngờ đến là chút chuyện nhỏ này lại làm kinh động đến ông nội.”
Ông cụ nhíu mày, hiển nhiên trong mắt hiện lên nét không đồng ý.
“Cái này mà được gọi là việc nhỏ hả? Đều ầm ỉ đến nhà lớn bên này luôn rồi.”
Cố Tuyết Trinh mím môi im lặng, cũng không biết là nên nói cái gì.
Ông cụ Phong nhìn cô, sao không hiểu được suy nghĩ của cô, lập tức không khỏi thở dài.
Ông ấy vỗ vỗ bàn tay đang để ở trên bàn của Cố Tuyết Trinh, khuyên cô: “Con nhóc này, đừng có suy nghĩ lung tung, ông cũng không có ý trách tội cháu.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thì toàn thân chấn động, kinh ngạc nhìn về phía ông cụ, trong mắt có vẻ không hiểu.
Ông cụ Phong bật cười nói: “Con nhóc này, thật sự làm cho ông không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng người chịu tổn thương là cháu, vậy mà cháu còn nói xin lỗi gì với ông.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời còn chưa nói ra thì đã bị ông cụ khoác tay ngăn cản lại.
“Trước tiên cháu nghe ông nói hết lời đã.”
Cố Tuyết Trinh thấy thế, chỉ có thể nuốt lời vừa mới đến khóe miệng vào.
“Ông biết trong chuyện này người sai không phải là cháu, ông bảo cháu đến đây chỉ là sợ cháu bị tổn thương, một mình cố gắng kìm nén mà thôi.”
Ông cụ Phong nói xong, đau lòng nhìn Cố Tuyết Trinh.
Trong lòng của Cố Tuyết Trinh ấm áp, lại cười nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu không sao đâu.”
Cô nói, thấy ánh mắt của ông cụ lóe lên vẻ không tin, tiếp tục khuyên: “Ông nội, tin tưởng cháu đi, thật sự cháu không cảm thấy oan ức tí nào. Hơn nữa việc này cháu tin tưởng Diệp Chương, anh ấy không phải là loại người xúc động.”
Ông cụ Phong nghe vậy, lại nhìn trên mặt của cô thật sự không có chút gượng ép nào, lúc này mới thả lỏng một chút.
Chợt ông nghĩ đến lời nói Cố Tuyết Trinh mới vừa nói, nhịn không được vui mừng cười cười.
“Các cháu tin tưởng lẫn nhau là tốt rồi.”
Ông ấy nói xong, không khỏi nghĩ đến bà Phong, thở dài rồi nói: “Người mẹ chồng này thật là hồ đồ, nhưng mà cũng có thể hiểu được.”
Cố Tuyết Trinh mím môi không nói, cô hiểu ý của ông cụ, ông ấy hi vọng cô đừng để ý.
Lại không biết cô đã sớm nhìn thấu, cũng bởi vì vậy, cho đến bây giờ cô cũng không ôm hy vọng chứ đừng nói chi là để ý.
Ông cụ Phong không biết, vẫn còn đang giải thích.
“Mẹ chồng của cháu vẫn luôn sống trong hoàn cảnh hơn người, đối với quan niệm môn đăng hộ đối thì còn nặng hơn so với ông già này nữa, ông biết trong lúc nhất thời đầu óc của mẹ cháu vẫn còn chưa thông, đương nhiên tương lai các cháu cũng sẽ gặp phải nhiều chuyện. Ông hi vọng là cháu có thể hiểu được, đừng làm đến mức khó coi là được.”
Cố Tuyết Trinh nghe xong, đương nhiên hiểu được dụng ý của ông cụ.
Đây chính là không hi vọng cô làm ầm ĩ chuyện trong nhà đến nỗi gà bay chó sủa.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô dâng lên cảm giác mất mát và tủi thân.
Vốn dĩ cô tưởng rằng ông nội chính là người hiểu cô và đối xử với cô tốt nhất ở nhà họ Phong.
Nhưng hôm nay xem ra, cho dù tốt bao nhiêu thì cũng là người của nhà họ Phong, là do cô quá ngây thơ.
Trong lòng của cô đang rất đau đớn, nhưng trên mặt lại không hiện ra.
“Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ cố gắng tránh mẹ đi.”
Ông cụ Phong thấy cô hiểu chuyện đồng ý yêu cầu của mình, không có một tia phàn nàn, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Ông ấy cũng không phải là người lớn bất công, nhất là ngày bình thường Cố Tuyết Trinh đối xử với ông như thế nào, ông ấy đều có thể nhìn thấy được ở trong mắt.
Nghĩ như vậy, ông vẫy tay gọi quản gia đến, ghé vào lỗ tai của ông ta nói nhỏ vài câu.
Quản gia nhận mệnh rời đi.
Cố Tuyết Trinh thắc mắc nhìn xem, nhưng cũng không hỏi nhiều mà là ngoan ngoãn châm trà nóng cho ông cụ một lần nữa.
Không đầy một lát sau, quản gia đã trở về. Nhưng mà trong tay lại có nhiều thêm một cái hộp cổ.
Ông cụ nhận lấy hộp, mở ra đưa cho Cố Tuyết Trinh.
Nhìn thấy một chiếc nhẫn được làm bằng ngọc bích đen đang nằm trong cái hộp, kiểu dáng đơn giản và trang trọng, hiện ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy đây chính là chiếc nhẫn dành cho nam, không hiểu nhìn về phía ông cụ.
“Ông nội, ông đây là định…”
“Cái này cho cháu, xem như là đền bù, cháu nhận lấy nó đi.”
Ông cụ nói xong liền ra hiệu cho Cố Tuyết Trinh nhận lấy.
Cố Tuyết Trinh không nhúc nhích, thắc mắc trong mắt càng nhiều hơn.
“Ách… ông nội, cái này không cần đâu, cháu lấy chiếc nhẫn dành cho nam này cũng vô dụng thôi.”
Cô đẩy chiếc nhẫn trở về, từ chối nói.
Ông cụ Phong thấy thế thì bật cười.
“Ông biết đây là chiếc nhẫn dành cho nam, nhưng mà cháu đừng xem rẻ thứ này, giá trị của nó có thể đáng giá bằng toàn bộ nhà họ Phong đó.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, anh mắt xuất hiện giật mình, càng kinh ngạc nhìn về phía chiếc nhẫn.
Ông cụ Phong nhìn thấy, lại đẩy chiếc nhẫn về phía Cố Tuyết Trinh.
“Có điều là tạm thời ông không thể nói cho cháu biết tác dụng của vật này được, nhưng mà cháu phải nhớ kỹ, cháu phải cẩn thận cất giữ vật này, cũng đừng bị người khác cướp đi… thứ này rất là quý giá.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, kinh ngạc nhìn ông cụ Phong.
Càng quý giá thì cô càng không thể nhận.
“Ông nội, tấm lòng của ông thì cháu nhận, nhưng thứ này vẫn là thôi đi, cháu…”
Lời nói từ chối của cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy ông cụ Phong không kiên nhẫn nhét chiếc hộp cùng với chiếc nhẫn vào trong ngực của cô.
“Kêu cháu nhận thì cháu cứ nhận đi.”
Nói xong, ông còn ra vẻ không nhận thì ông sẽ tức giận.
Cố Tuyết Trinh không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy.
“Vậy được ạ, tạm thời cháu sẽ bảo quản thay cho ông nội.”
Cô cũng không nói là muốn, cô chỉ nói mình là người bảo quản.
Đương nhiên là ông cụ Phong cũng nghe thấy được, nhưng mà ông ấy cũng không thèm để ý.
Dù sao thì đồ cũng đã cho rồi, ông ấy cũng sẽ không lấy trở về, cô muốn nói như thế nào thì nói.
Cố Tuyết Trinh không biết suy nghĩ ở trong lòng của ông, nếu không thì nói cái gì đi nữa cô cũng sẽ không nhận lấy đồ vật quý giá này.
Cô bỏ chiếc nhẫn vào trong túi xách, sau đó lại đổi một chén trà nóng cho ông cụ, chọn mấy chuyện thú vị mà nói chuyện một hồi với ông cụ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, ông cụ dần dần lộ ra mệt mỏi. Cô đỡ ông cụ trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới rời khỏi nhà chính.
…
Lúc này ở nhà họ Lục.
Từ tối ngày hôm qua mẹ Lục đã biết Lục Kim Yến làm ra chuyện gì ở nhà họ Phong, tức giận không có chỗ bộc phát.
“Mẹ thấy con bị điên rồi đó, bị ma nhập rồi, loại chuyện này mà cũng có thể làm ra được.”
Bà ta đi xung quanh Lục Kim Yến một mặt âm trầm, cắn răng răn dạy.
Lục Kim Yến không nói gì.
Mẹ Lục càng tức giận hơn: “Con để tất cả mọi người ở nhà họ Phong nhìn con như thế nào, nhìn nhà họ Lục của chúng ta như thế nào. Nếu như bị truyền ra ngoài, thanh danh của con có còn nữa hay không hả, con còn muốn lấy chồng hay không?”
Bà ta nghiêm nghị quát lớn.
Lục Kim Yến mím môi: “Bên phía nhà họ Phong có dì Minh rồi, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con.”
Mẹ Lục không thể phủ nhận, hừ lạnh: “Vậy thì cũng chưa chắc đâu, có nhiều người giúp việc nhìn thấy như vậy, bà ta có thể quản được chắc.”
Bà ta nói đến đây, cũng không nhịn được mà giận chó đánh mèo lây lên người bà Phong: “Sau này con ít đến nhà họ Phong cho mẹ, nhìn coi bà ta đưa ra chủ ý ngu ngốc gì.”
Lục Kim Yến biết là mẹ mình đang thật sự tức giận, không khỏi trấn an: “Mẹ, việc này không thể trách dì Minh được, có trách thì cứ trách con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó, nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của con.”
Mẹ Lục hừ lạnh: “Mẹ mặc kệ ai đi nữa, dù sao sau này con vẫn nên hết hy vọng với Phong Diệp Chương đi. Tối ngày hôm qua con đưa tới cửa mà người ta cũng đều lạnh nhạt, cậu ta căn bản không hề yêu con.”
Lục Kim Yến nghe nói như thế, phản bác không chút nghĩ ngợi.
“Mới không phải đâu, anh Diệp Chương sẽ không phải không có cảm giác với con.”
Lúc cô ta nói chuyện, ánh mắt lóe lên không cam lòng và bất lực: “Mẹ, mẹ cũng đừng có nói từ bỏ cái gì cả, đời này của con, con đã nhận định anh Diệp Chương rồi.