Đương nhiên Mộ Kình sẽ không từ chối lời mời của Cố Tuyết Trinh, gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Trung ở trong thành phố, rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tuyết Trinh bắt đầu trang điểm.
Một lúc sau, cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng.
Không đến nửa tiếng, hai người gặp nhau ở nhà hàng.
Mộ Kình nhìn Cố Tuyết Trinh giỏi giang, trong mắt lóe lên sự tán thưởng.
“Mấy ngày không gặp, cảm thấy cô Cố xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Anh ta khen ngợi nói, sao đó thân sĩ kéo ghế cho Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nói cảm ơn sau đó ngồi xuống, hài hước nói: “Cùng một người đẹp trai như anh Mộ đây dùng cơm đương nhiên phải trang điểm thật đẹp rồi.”
Mộ Kình sững sờ, lúc này mới nhận ra anh ta bị cô trêu trọc, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Vậy thì cảm ơn sự khen ngợi của cô Cố.”
Cố Tuyết Trinh cũng không giữ kẽ: “Đâu có, đâu có, lúc nãy anh cũng khen tôi mà?”
Cứ như vậy, hai người vừa nói vừa cười một lúc, đợi đến lúc món ăn được đưa lên mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.
“Nói mới nhớ, chuyện hợp tác ở bên này vẫn chưa kết thúc, sao anh Mộ lại gấp gáp quay về như vậy?”
Cố Tuyết Trinh nghi ngờ hỏi.
Mộ Kình cũng đoán được là cô sẽ hỏi chuyện này, đặt bộ đồ ăn xuống, giải thích: “Công ty bên kia tạm thời giao cho tôi một thiết kế quan trọng, vì vậy tôi cần phải trở lại để hoàn thành.”
Anh ta nói đến đây, trên mặt hiện lên sự áy náy: “Thật đáng tiếc, lần này không thể cùng cô liên thủ thiết kế quần áo cao cấp.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, vẫy tay nói: “Không sao, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Mộ Kình nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, sau đó thu lại sự áy náy trên khuôn mặt, nói về những sắp xếp sau này.
“Mặc dù tôi trở về, nhưng công ty bên kia vẫn sẽ cử nhà thiết kế gia nhập vào công ty của các cô, đây là tư liệu về thương hiệu mới của chúng tôi, cô có thể xem qua.”
Anh ta nói xong, lấy ra một tập tài liệu từ chiếc cặp ở bên cạnh.
Cố Tuyết Trinh xem một cách cẩn thận.
Thương hiệu mới có tên là ZV Phi Phàm, vẫn đi theo thị trường thiết kế cao cấp, định vị thương hiệu tương tự như ZARY của bọn họ, không cần phải lo lắng có sự bất đồng.
Sau khi cô xem xong, đóng phần tài liệu lại nói: “Nhà thiết kế này chậm nhất là khi nào sẽ đến đây?”
Mộ Kình nghe thấy vậy lập tức biết được cô không có ý kiến về định vị của thương hiệu mới.
“Nhà thiết kế của chúng tôi trong một tuần nữa sẽ có mặt, đến lúc đó, tôi sẽ dặn dò bọn họ cố gắng hết sức để phối hợp với cô.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, liền hiểu được ý của anh ta, cái này xem như là để cô chịu trách nhiệm thiết kế chính.
“Cái này thì không cần đâu, những nhà thiết kế này có lẽ đều có trình độ chuyên môn tốt hơn tôi, đến lúc đó nên dựa vào năng lực để quyết định sẽ tốt hơn.”
Mộ Kình thấy cô cố thoái thác, lắc đầu cười nói: “Không cần, năng lực của cô tôi rõ hơn ai hết, chỉ có giao cho cô tôi mới có thể yên tâm.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, biết được nếu cứ từ chối sẽ khiến người ta cảm thấy mình đạo đức giả, vì vậy phóng khoáng nhận lời.
“Được, vậy tôi sẽ không từ chối nữa, hi vọng cuối cùng sẽ không khiến anh thất vọng.”
Mộ Kình cười nói: “Chắc chắn sẽ không thất vọng.”
Anh ta nói xong, hình như nhớ ra điều gì đó, nhìn Cố Tuyết Trinh và thở dài.
“Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ tài hoa của cô, cảm thấy cô thích hợp với đấu trường quốc tế hơn ở trong nước, như thế này đối với cô mà nói đúng là có tài mà không được phát huy.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên sự chua xót.
Làm sao mà cô không biết được nước ngoài phù hợp hơn với sự phát triển của mình, chỉ là cô có lý do không thể rời khỏi đây.
Mặc dù có lúc cũng hụt hẫng nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại được.
“Thực ra thiết kế không có biên giới, mặc dù ở nước ngoài sẽ có sự phát triển tốt hơn, nhưng bây giờ nền tảng của tôi vẫn còn yếu, cho dù đi ra nước ngoài, có lẽ cũng không phát triển tốt bằng ở trong nước.”
Cô nói đến đây, trong mắt hiện lên sự kiên định.
“Hơn nữa tôi cũng đã nghĩ, đợi đến lúc tôi nổi tiếng ở trong nước, lúc đó đi ra nước ngoài để học tập, đến lúc đó tôi dựa vào năng lực thực sự của mình tiến vào giới, mà không phải là ai ai ngưỡng mộ.”
Mộ Kình nghe thấy vậy, lập tức hiểu ra Cố Tuyết Trinh không hề có suy nghĩ ở lại trong nước, mà đã có kế hoạch của riêng mình, cũng có tự tôn của mình.
Điều này khiến anh ta càng ngưỡng mộ Cố Tuyết Trinh.
Nhưng anh ta cũng không nói gì, thay vào đó lại nói về những điều tâm đắc trên lĩnh vực thiết kế.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, nói tận đến buổi chiều, Cố Tuyết Trinh đưa anh ta đến sân bay, sau đó mới quay lại công ty.
Lý Mạn nghe báo cáo của Cố Tuyết Trinh, vô cùng hài lòng.
“Lần này hai công ty có thể hợp tác với nhau, thiết kế Cố là người đóng góp nhiều nhất, hơn nữa hiện tại thương hiệu mới thành lập, còn cần cô chủ trì, như vậy, sau này cô chính là tổng giám của bộ phận thiết kế, đợi qua một khoảng thời gian nữa sẽ chuyển chính thức cho cô.”
Cô ta bình tĩnh nói, lại khiến Cố Tuyết Trinh vô cùng kinh ngạc.
“Cái này hình như không được tốt lắm.”
Cô muốn nói về thâm niên, chức tổng giám này không đến lượt cô.
Nhưng vẫn chưa kịp nói ra, Lý Mạn đã nhìn ra được, cười nói: “Cái này không chỉ là ý kiến của tôi mà còn là ý kiến của tổng giám đốc.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhận cái chức này.
Lý Mạn thấy vậy, lại nói với cô một vài chuyện liên quan đến công việc sau đó bảo cô ra ngoài, đồng thời cũng không quên gửi quyết định điều động đến bộ phận nhân sự.
Ngay lập tức, trên dưới công ty đều biết chuyện Cố Tuyết Trinh được thăng chức.
Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương vừa biết được tin tức này, lập tức cảm thấy bất mãn.
Như đã nói trước đây, xét về thâm niên, Cố Tuyết Trinh không đủ để ngồi vào chức Tổng giám này.
Hơn nữa từ sau khi Lục Kim Yến rời đi bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào cái chức tổng giám đó, ngày thường vẫn âm thầm tranh đấu với nhau, bây giờ lại bị cướp mất, sao bọn họ có thể cam lòng được chứ.
Hai người đợi Cố Tuyết Trinh quay lại, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Trinh.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, suy nghĩ một chút là biết được lý do, cũng không quan tâm.
“Tiểu Bát, qua đây giúp tôi lấy chút đồ.”
Cô vẫy tay gọi Thích Tiểu Bát qua.
Sau khi lên chức, cô có thể chuyển đến văn phòng của tổng giám, không cần phải chen chúc trong cái nơi nhỏ bé này nữa.
Hứa Tổ Nhi nhìn hình bóng cô biến mất ở phòng làm việc, trong lòng vô cùng tức giận và không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà con tiện nhân này mới đến chưa được bao lâu đã ngồi vào cái chức vị này.
Cô ta liếc nhìn Mộ Thùy Phương ở phía đối điện đang nhíu mày, cắn răng đi đến văn phòng của Giám đốc.
“Giám đốc, tôi muốn biết tại sao Cố Tuyết Trâm lại trở thành tổng giám?”
Lý Mạn nhìn thấy cô ta đi vào, cau mày, đôi mắt hiện lên sự không vui.
Không đợi cô ta lên tiếng, Hứa Tổ Nhi lại tiếp tục chất vấn.
“Về thâm niên, rõ ràng tôi và Mộ Thùy Dương đều thích hợp hơn, hơn nữa khoảng thời gian này công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy đều từ cô ta mà ra, công ty không phạt cô ta thì thôi đi, dựa vào cái này mà thăng chức cho cô ta, như vậy là không công bằng!”
Lý Mạn nghe xong những lời mà cô ta nói, khuôn mặt trở nên lạnh lùng và u ám.
“Thiết kế Hứa, cô đang chất vấn tôi sao? Hay là đang chất vấn quyết định của công ty?”
Hứa Tổ Nhi thấy vậy, mới bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Cho dù như vậy, cũng không thể khiến cho sự không cam lòng trong lòng cô ta biến mất.
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn biết lý do tại sao thôi!”
Lý Mạn nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Đầu tiên, mặc dù tổn thất của công ty là do tổng giám Cố gây ra, nhưng cô ấy đã cứu vãn được, hơn nữa còn mang đến sự hợp tác với RC cho công ty, thứ hai, thăng chức là do Tổng giám đốc đích thân đưa ra, nếu như cô có ý kiến, cảm thấy năng lực của mình xuất sắc, thì có thể đề bạt với Tổng giám đốc.