Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế cũng chẳng nói gì, sau khi chào hỏi bác sĩ Tưởng, cô bèn theo bà ta đi làm kiểu tra.
Kiểm tra trước lúc có thai cũng chỉ như vậy mà thôi, chẳng bao lâu sau đã xong rồi.
Bởi vì bác sĩ Tưởng có việc đột ngột nên không quay lại chung với cô.
Chỉ có điều lúc cô định quay lại phòng làm việc tìm bà Phong, không ngờ nhìn thấy bà ta đang gọi điện thoại ở cuối hành lang.
Cô bước về phía ấy trong vô thức.
Bà Phong không biết Cố Tuyết Trinh đã về rồi, bà ta đang an ủi Lục Kim Yến đang bất an.
“Có gì mà lo lắng chứ, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, con ả đê tiện ấy cũng không biết được người kiểm tra cho nó là mợ của cháu, chúng ta chỉ cần nói chắc rằng nó không thể sinh đẻ được thì cho dù ông cụ có thích nó đến mức nào, cũng sẽ không để cho nhà họ Phong không có người thừa kế.”
Lục Kim Yến nghe thấy giọng nói tràn trề tự tin của bà ta, nỗi lo trong lòng cũng dần lắng xuống.
Dù gì mấy lần thất bại trước đó vẫn còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ta.
“Hy vọng là thế.”
Cô ta nói dứt lời, cũng không quên xu nịnh bà Phong: “Dì Minh, cảm ơn dì đã tốn công phí sức vì cháu.”
Bà Phong nhìn thấy bây giờ địa vị của Lục Kim Yến đã cao hơn nhưng cô ta vẫn gần gũi và ỷ lại vào mình như thế, trong ánh mắt toát ra vẻ thỏa mãn.
“Có gì đâu, Với lại đợi đến khi nào cháu trở thành con dâu của dì, cháu hiếu thuận bù cho dì là được rồi.”
Bà ta nói đùa, Lục Kim Yến ngượng ngùng.
Bầu không khí hòa hợp giống hệt như mẹ chồng và nàng dâu thật, khiến cho Cố Tuyết Trinh phải nở nụ cười lạnh khi nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Rõ ràng lần này bọn họ cố tình sắp xếp buổi kiểm tra để đẩy cô ra, chừa vị trí lại cho Lục Kim Yến.
Còn báo cáo kiểm tra thì giống hệt như những gì cô đã nghe thấy ban nãy đấy, chỉ có một kết quả mà thôi.
Ha, đúng thật là họ đã sử dụng hết mọi thủ đoạn để đuổi cô đi.
Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười lạnh.
Nhưng cô vẫn giả vờ như thể mình chẳng nghe thấy gì cả, đứng từ xa rồi gọi bà ta: “Mẹ, con về rồi.”
Nghe thấy giọng nói của cô, bà Phong khựng lại, cũng không biết bà ta đang nói gì với Lục Kim Yến, rồi bình tĩnh cúp máy, đi về phía cô.
“Kiểm tra xong rồi à?”
Cố Tuyết Trinh vờ như mình chẳng phát hiện ra gì cả, cô gật đầu rồi nói: “Kiểm tra xong rồi, nhưng vẫn còn chưa có kết quả.”
Bà Phong nghe thấy thế cũng chỉ thờ ơ phẩy tay.
“Tôi sẽ bảo bọn họ gửi kết quả kiểm tra về nhà, nếu như không còn chuyện gì khác thì đi về thôi.”
Sau khi nói dứt lời, bà ta đi về trước.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng dần khuất của bà ta, cô mím môi, im lặng đi theo sau.
Hai người lặng lẽ về đến nhà họ Phong.
“Mẹ, nếu như không còn việc gì khác nữa thì con về trước đây.”
Sau khi xuống xe, Cố Tuyết Trinh nói lời tạm biệt bà Phong.
Bà Phong vốn cũng chẳng yêu thích gì cô, nếu như không phải vì buổi kiểm tra, thế thì bà ta cũng sẽ chẳng gọi cô đến cho mình thêm phiền lòng làm gì.
“Đi đi.”
Bà ta vẫy tay, Cố Tuyết Trinh gật đầu rồi bỏ đi.
Đợi đến khi Cố Tuyết Trinh trở về phòng mình, cô toan nghỉ ngơi một giấc thì điện thoại ở bên cạnh lại đổ chuông.
Cô thấy Cố Hải Sâm gọi điện cho mình, lông mày khẽ nhíu lại.
Theo lý mà nói, trước mắt Cố thị đã vượt qua nguy cơ khó khăn, mà cũng còn chưa đến thời gian báo cáo của bọn họ, thế thì ông ta tìm mình làm gì?
Cô nghĩ mãi cũng chẳng ra, cuối cùng cũng đành bắt máy.
“Chuyện gì thế?”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Hải Sâm vang lên ở đầu dây bên kia: “Nghe nói hôm nay cô đã đi ra ngoài với mẹ của Phong Diệp Chương à, hai người đi đâu đấy?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, ánh mắt cô toát ra vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ tin tức của người này lại linh hoạt như thế.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô tối sầm đi, rõ ràng người này luôn giám sát cô.
“Không có gì, chỉ đi vào bệnh viện một chuyến mà thôi.”
Câu trả lời lạnh nhạt của cô khiến cho Cố Hải Sâm nhíu mày lại.
“Đang yên đang lành đi bệnh viện để làm gì?”
Cố Tuyết Trinh thấy ông muốn hỏi đến cùng, cô lại nhớ đến kế hoạch của bà Phong, bèm nói cho ông ta biết những gì mình đã nghe được trong bệnh viện.
Dù gì người này cũng muốn mình ở lại trong nhà họ Phong, cũng nên để cho ông ta giải quyết chuyện này.
“Đây chẳng phải vì liên tục hai tháng ròng không thấy tôi mang thai, thế nên bà Phong định đổ tội không thể sinh con lên đầu tôi.”
Nói đến đây, cô ngập ngừng trong giây lát: “Hôm nay bà ta dẫn tôi đi kiểm tra, muốn mượn cái cớ này để tiếp tục làm lớn chuyện lên, rồi mới ép tôi ly hôn với Phong Diệp Chương, để Phong Diệp Chương cưới Lục Kim Yến.”
Sau khi nghe cô nói thế, Cố Hải Sâm không khỏi hừ lạnh.
“Mấy người này tính toán hay thật, muốn giẫm lên nhà họ Cố chúng ta thì cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không, bệnh viện đó tên gì?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế bèn biết ngay ông ta muốn nhúng tay vào chuyện này.
“Bệnh viện Lập Tân, một bệnh viện tư.”
Cô nói đến đây, chợt nhớ ra thân phận của bác sĩ ấy, bèn nhắc nhở ông ta: “Phải rồi, bác sĩ khám cho tôi là mợ của Lục Kim Yến, nếu như ông muốn làm gì thì tốt nhất là né bà ta ra.”
Cố Hải Sâm híp mắt lại, ông ta đanh giọng mà nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xử chuyện này, cô cũng để ý một chút, đừng để cho người ta nắm thóp hoặc là bị bại lộ thân phận!”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy ông ta cảnh cáo mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy mệt nhoài.
Ngày nào cũng như đóng phim cung đấu.
Cô thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, nghĩ đến việc đã lâu rồi không đến thăm mẹ, cô không khỏi nhắc đến chuyện này.
“Tôi muốn đi thăm mẹ mình.”
Cố Hải Sâm nhíu mày lại, từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Bây giờ vẫn chưa đến lúc, đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, cô cảm thấy Cố Hải Sâm cố tình không cho mình đi.
“Sao không phải lúc? Đừng quên ban đầu đã thỏa thuận với nhau rồi, ông không thể ngăn tôi đi thăm mẹ mình được.”
Cố Hải Sâm lập tức cảm thấy bất mãn.
“Nói thì nói thế, nhưng tình hình bây giờ có thích hợp để cô đi thăm bà ấy không? Nếu như để cho người nhà họ Phong phát hiện ra thì cô có gánh được hậu quả không?”
Ông ta đanh giọng cảnh cáo, Cố Tuyết Trinh cắn môi.
“Chịu trách nhiệm thì tôi chịu trách nhiệm.”
Sau khi cô nói dứt lời, giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức đanh lại, biết rằng đây là dấu hiệu báo trước Cố Hải Sâm sắp nổi giận, cô vội vàng nói: “Trước kia ông đã chặn thuốc của mẹ tôi, tôi phải xem xem tình hình của mẹ mình, ai mà biết được ông có chăm sóc mẹ tôi chu đáo hay không!”
Cố Hải Sâm nghẹn lời, rõ ràng Cố Tuyết Trinh quyết phải đi cho bằng được.
Ông ta biết rằng nếu như mình còn ngăn cản nữa, nói không chừng người phụ nữ này lại nghĩ hươu nghĩ vượn, đến lúc đó ông ta sẽ khó lòng khống chế cô ta.
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”
Cuối cùng ông ta vẫn đồng ý.
Cố Tuyết Trinh thở phào một hơi, cô cũng biết chừng mực: “Tôi hy vọng có thể gặp mẹ mình trong thời gian ngắn nhất, đừng để tôi đợi lâu.”
Cố Hải Sâm hừ lạnh bày tỏ biết rồi, rồi trực tiếp cúp máy.
Cố Tuyết Trinh thấy điện thoại đã bị cúp, cô bĩu môi, cũng không để ý.
Nhưng sau khi cúp máy, Cố Hải Sâm lập tức gọi trợ lý đi sắp xếp chuyện trong bệnh viện.
Không thể đợi được, phải xử lý ngay tức thì.
“Bây giờ các người phải đến bệnh viện Lập Tân ngay.”
Ông ta đưa tấm chi phếu cho cấp dưới của mình rồi nói ra yêu cầu.
Mặc dù trợ lý hết sức ngạc nhiên khi nghe thấy ông ta nói thế, nhưng hắn là tâm phúc của Cố Hải Sâm, biết được không ít chuyện nên cũng chẳng hỏi gì nhiều mà lập tức cầm chi phiếu đi làm việc ngay.
Sau khi hắn bỏ đi, Cố Hải Sâm ngẩn người ngồi trên ghế giám đốc trong phòng làm việc.
Mợ chủ nhà họ Phong phải là Tuyết Trâm của ông ta
Ông ta nghĩ đến đây, không khỏi nhớ đến cô con gái ở nước ngoài.
Lúc ông ta định gọi điện thoại hỏi han tình hình gần đây thì đột nhiên điện thoại lại đổ chuông.