Phong Diệp Chương nói xong thì trong mắt Phong Tú và ông cụ Phong hiện lên sự vui mừng.
Bọn họ giống như Phong Diệp Chương, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiềm năng phía sau của con chip.
“Không tệ, coi như không lỗ.”
Phong Tú gật đầu, sự không vui với Cố Tuyết Trinh trong đáy mắt dần thu lại.
Mà ông cụ Phong còn cười trên nỗi đau của người khác.
“Tuyết Trâm, nếu ba con biết mình đã ném đi một hạng mục kiếm nhiều tiền như thế thì không biết sẽ tức giận thế nào.”
Cố Tuyết Trinh mỉm cười im lặng, thật ra cô cũng có chút bất ngờ.
Theo lý thuyết thì Cố Hải Sâm không thể nào đưa ra một hạng mục có lợi nhuận lớn như thế, chẳng lẽ ông đưa nhầm.
Cô suy đoán mấy lần cũng không có được đáp án, cho nên bỏ qua chuyện này, tập trung ăn cơm.
Nhưng bà Phong nhìn mọi người hòa thuận thì tức giận đến ngứa răng.
Bà ta vốn muốn mượn chuyện này gây rắc rối cho Cố Tuyết Trinh, không nghĩ tới lại tăng mặt mũi cho con khốn này.
Bà ta nghĩ vậy thì trong lòng không khỏi sốt ruột.
Bà ta thấy ông cụ ngày càng thích con khốn này thì cũng không biết khi nào mới có cơ hội đuổi người đi.
Khi bà ta nghĩ đến nhà họ Lục, ba Lục đã thăng chức, nhà họ Lục cũng phát triển theo, người muốn cưới Lục Kim Yến càng nhiều.
Lỡ người khác cướp Lục Kim Yến đi thì đối với nhà họ Phong không phải là chuyện tốt.
Bởi vì trong suy nghĩ của bà ta thì làm thông gia với nhà họ Lục mới tạo được sự liên kết mạnh mẽ, làm cho nhà họ Phong bọn họ ngày càng tốt hơn.
Ngược lại, sau khi cưới sao chổi Cố Tuyết Trâm thì nhà họ Phong liên tục xảy ra chuyện.
Bà ta nghĩ vậy, trong lòng dần xuất hiện một kế hoạch.
Bà ta nhìn lướt qua Cố Tuyết Trinh, cười như không cười nói: “Ba, Diệp Chương cũng đã trở về hai tháng, tình cảm của hai đứa không tệ lắm, có lẽ mong ước của ba sẽ nhanh chóng thành hiện thực.”
Bà ta nói xong thì xoay qua hỏi Cố Tuyết Trinh: “Tuyết Trâm, gần đây có đến bệnh viện kiểm tra không?”
Cố Tuyết Trinh sững sờ nhưng kịp phản ứng lại, bà ta đang hỏi chuyện mang thai đây mà, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ông cụ Phong.
Cô biết ông cụ vẫn luôn mong chờ ôm cháu trai, cô áy náy nhìn ông cụ.
“Xin lỗi ông nội, cháu vẫn chưa mang thai.”
Cô nói xong thì có thể thấy được trong mắt ông cụ lóe lên sự thất vọng.
Lúc cô định nói lời an ủi thì bà Phong không vui nhíu mày.
“Sao lại như thế, mấy ngày nay tôi còn đưa không ít thuốc bổ, cô và Diệp Chương cũng thân thiết không ít, sao bụng cô vẫn không có động tĩnh gì chứ?”
Bà ta không kiêng dè nói thẳng ra làm cho Cố Tuyết Trinh vô cùng xấu hổ.
Ông cụ Phong cũng không chú ý, càng quan tâm đến chuyện cô chưa mang thai.
Ông cụ quan tâm nhìn về phía Cố Tuyết Trinh lo lắng nói: “Tuyết Trâm, sao lại thế này, bởi vì gần đây áp lực lớn sao? Hay là vì chuyện khác?”
Cố Tuyết Trinh nghe ông cụ hỏi, lại nhìn bà Phong đắc ý thì trong lòng cười lạnh.
Sao cô không biết bà Phong định dùng chuyện đứa bé để gây chuyện chứ, đúng là không bao giờ buông tha cho cô.
Bà Phong không biết Cố Tuyết Trinh đã đoán được kế hoạch của mình.
Bà ta thấy Cố Tuyết Trinh không nói thì ra vẻ lo lắng nói: “Sao lại không có động tĩnh chứ, Diệp Chương nhà chúng tôi vốn là con một, nếu không có con, không phải là cắt đứt giống nòi sao.”
Bà ta dứt lời, ông cụ Phong cũng nhíu mày.
Lúc này Phong Thùy Bích cũng nhận được gợi ý, phụ họa nói: “Chị dâu nói không sai, cháu dâu, nhà chúng tôi không cần cô hai năm ôm hai đứa giống như người khác, nhưng ít nhất cũng phải có một đứa chứ, cứ chậm chạp không có động tĩnh như vậy, đúng là kỳ lạ.”
Bà Phong thấy Phong Thùy Bích phụ họa theo mình thì đáy mắt hiện lên ý cười.
Bà ta nhìn sắc mặt Cố Tuyết Trinh ngày càng không tốt thì cong khóe miệng lên.
“Tuyết Trâm, tuy rằng lời nói có chút khó nghe nhưng chúng tôi cũng muốn được bế cháu trai sớm một chút, mẹ biết mấy người trẻ tuổi muốn không gian riêng gì đó, nhưng một năm không có, không lẽ hai năm cũng không có sao?”
Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ mỗi người một câu thì không thể nào không tức giận.
Vì sao cô không mang thai được, cô cũng không tin hai người không biết.
Cô nghĩ vậy thì đáy mắt lóe lên sự trào phúng, ra vẻ khó xử nói: “Mẹ nói đúng, thật ra con cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, sao lại không mang thai chứ? Con và Diệp Chương đã đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không có vấn đề gì.”
Bà Phong vốn không biết bọn họ đã đến bệnh viện kiểm tra nên sắc mặt khẽ thay đổi.
Ngược lại Phong Diệp Chương vẫn luôn không nói xen vào lại nghe ra được điều không đúng lắm.
Anh cụp mắt suy nghĩ, cũng không biết anh nghĩ đến chuyện này bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh đúng lúc chạm phải ánh mắt anh thì không khỏi sửng sốt.
Không đợi cô nghĩ Phong Diệp Chương có ý gì thì thấy anh nói giúp cho mình.
“Chuyện con cái không cần ép buộc, cứ để mọi chuyện tự nhiên, hơn nữa trước mắt công ty vừa ổn định, nhiều việc cần đến Tuyết Trâm.”
Anh nói xong thì nghĩ tới điều gì lại bổ sung nói: “Tuyết Trâm rất có thiên phú ở phương diện thiết kế, một thời gian nữa chắc chắn tỏa sáng ở giới thiết kế, người có thiên phú như cô ấy không nên bị chôn vùi trở thành bà chủ gia đình.”
Anh vừa nói xong thì ông cụ Phong và bà Phong đều nhíu mày.
“Diệp Chương, mẹ hiểu ý con, nhưng chuyện này không được chậm trễ, chờ sinh con xong thì trong nhà có rất nhiều người chăm sóc, Tuyết Trâm thích sự nghiệp thì tiếp tục phấn đấu, mẹ sẽ không ngăn cản.”
Ông cụ Phong không đồng ý nói: “Dù sao ông không quan tâm mấy đứa muốn gây dựng sự nghiệp thế nào, nhưng chuyện con cái không được bỏ qua.”
Phong Diệp Chương và Cố Tuyết Trinh nhìn nhau, ông cụ vô cùng kiên trì chuyện này.
Hai người cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng.
Bà Phong lại không hài lòng lắm.
Bởi vì bà ta chưa đạt được mục đích của mình.
Bà ta nhìn ông cụ Phong và hai người Cố Tuyết Trinh im lặng không nói, sau đó bà ta nói: “Nếu ba nóng vội như vậy thì con thấy làm thế này đi, con có quen một bác sĩ nổi tiếng trong phương diện này mới từ Mỹ trở về, ở nổi tiếng trong giới y học, con sẽ đưa Tuyết Trâm đi kiểm tra.”
Bà ta nói xong thì nhìn về phía Cố Tuyết Trinh cười vô cùng hiền lành.
“Mặc dù đã kiểm tra ở bệnh viện rồi nhưng khó tránh khỏi sẽ có nhầm lẫn, chúng ta nên đi kiểm tra lại.”
Cố Tuyết Trinh nhìn bà ta thì mày nhíu lại.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy bà Phong nói lời này là có mục đích gì đó, nhưng cô thấy ông cụ đồng ý, cô cũng không thể từ chối nên đành phải đồng ý.
“Được, ngày nào kiểm tra thì làm phiền mẹ báo con một tiếng.”
Bà Phong thấy cô đồng ý thì cười không hề chân thành, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, mẹ sẽ lập tức sắp xếp.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì chỉ có thể gật đầu.
Cũng không biết có phải mục đích đã đạt được hay không, sau đó bà Phong cũng không tìm cớ nữa, không khí lại hòa hợp.
Không bao lâu người một nhà ăn cơm xong.
Sau khi ăn xong, ông cụ muốn tìm ông bạn già đánh cờ, mọi người cũng giải tán.
Cố Tuyết Trinh đi theo Phong Diệp Chương trở lại tân phòng bên này.
Đang lúc cô chuẩn bị lên lầu thì giọng của Phong Diệp Chương truyền đến từ sau lưng.
“Vừa rồi em có thể không cần đồng ý đi kiểm tra với mẹ.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì bước chân dừng lại, không quan tâm nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là kiểm tra mà thôi, cũng sẽ không gây hại đến cơ thể.