Cố Tuyết Trinh mặc dù ngạc nhiên, nhưng lòng cô lại chấn kinh và bối rối.
Tình huống này, cô vốn không thích hợp cùng Qúy Phong Vận gặp mặt, nếu như bị anh ta nhận ra, coi như xong.
Cô ta nghĩ đến điều này, vô ý thức quay người muốn né tránh, lại bị Tần Bắc Quyền cản lại.
“Tuyết Trâm, cô muốn đi đâu?”
Tần Bắc Quyền lông mày cau lại hỏi thăm.
Cố Tuyết Trinh dừng lại, nhìn anh ta một chút, lại nhìn người sau lưng cách đó không xa, mím môi nói: “Không cần anh quan tâm.”
Cô nói xong, hất tay Tần Bắc Quyền ra, bước nhanh rời đi.
Tần Bắc Quyền thấy thế, trong mắt có hơi thương tâm, nhưng rất nhanh anh ta tự an ủi.
Anh ta cho rằng Cố Tuyết Trâm ở đây bốn phía nhiều người, cho nên không dám cùng anh ta nói nhiều.
Anh ta càng nghĩ càng thấy là như vậy, đuổi theo hướng Cố Tuyết Trâm rời đi, không ngừng gọi to: “Tuyết Trâm, chờ tôi một chút!”
Thanh âm cực lớn, dẫn tới không ít người nhìn qua.
Qúy Phong Vận cũng vô thức nhìn lại, ánh mắt vốn lơ đãng, khi nhìn đến bóng dáng nào đó như ẩn như hiện bóng dáng lúc, nhất thời nóng nảy.
Cũng không để ý bên cạnh còn có người, bước liên tiếp tiến lên, nhìn quanh, nhưng bóng dáng kia trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
“Cậu Quý gấp gáp như vậy, nhìn thấy người trong lòng ư?”
Bạn bè bên cạnh thấy thế, trêu chọc hỏi thăm.
Qúy Phong Vận lúc này mới hoàn hồn, bình thường lại.
“Lý tổng nói đùa, nhất thời hoa mắt thôi.”
Anh ta giấu diếm đáp lại.
Có lẽ thật sự anh ta nhìn lầm, dù sao nếu là Tuyết Trinh, không thể nào thấy được anh ta không đến chào hỏi.
Anh ta nghĩ tới chuyện này, trên mặt hiện lên một tia ưu sầu.
Từ sau lần trước họp mặt bạn học, anh ta rốt cuộc không liên hệ với Tuyết Trinh, cũng không biết đêm nay cô ta có thể tới hay không.
Vốn tiệc tối này, anh ta không định đến, nhưng nghe nói chủ yếu là các nhà thiết kế, cho nên anh muốn tới đây thử thời vận.
Dù sao Tuyết Trinh cũng một nhà thiết kế, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giao lưu này.
Lại nói cuộc đào tẩu của Cố Tuyết Trinh, chạy một mạch đến tít ngoài rìa, chí ít nếu không chú ý quan sát tuyệt đối sẽ không phát hiện nơi hẻo lánh này, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vịn vách đá, thở nhẹ.
Dưới mắt đêm nay sẽ không thể ở lại, trốn được lần đầu tiên, chưa chắc thoát khỏi mùng hai.
Nếu như ở lại xã giao sẽ không ít, đến lúc đó khẳng định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó là việc lớn rồi.
Đang nghĩ ngợi, sau lưng Tần Bắc Quyền đuổi theo.
“Tuyết Trâm, cô chạy nhanh như vậy làm gì, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Tuyết Trâm cầm điện thoại hơi đau đầu nhìn anh ta.
“Cậu Tần, cậu cả Tần, anh có thể đừng đi theo tôi nữa có được không vậy?”
Tần Bắc Quyền đáy mắt hiện lên sự tổn thương.
“Tuyết Trâm, cô rất chán ghét tôi có phải hay không?”
Cố Tuyết Trâm nhìn anh ta, rất muốn nói, nhưng nhìn đến anh đáy mắt thương tâm dẫn theo cẩn thận từng li từng tí, lời đến khóe miệng không hiểu sao đều không nói ra khỏi miệng.
Trong lòng cô rất rõ ràng, người đàn ông này xem cô như Cố Tuyết Trinh, mà cô chỉ đang giả trang diễn vai của Cố Tuyết Trinh.
Công bằng mà nói, cô không có bất kỳ cái gì tư cách gì đánh giá, phán quyết hành vi của anh ta.
“Không có chuyện gì.”
Cô mấp máy môi, trầm giọng trả lời.
Lời này nói ra, Tần Bắc Quyền vốn thương tâm, trong mắt chứa đầy ánh sáng.
Cố Tuyết Trâm thấy thế trong lòng biết anh ta đang hiểu lầm, vội vàng lần nữa lên tiếng.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ xem anh như bạn bè, hơn nữa nói thật là, tôi quả thật không thích dây dưa với anh, xem như bạn tốt, cũng nên cho nhau không gian.”
Tần Bắc Quyền nghe nói như thế, nụ cười anh vừa nở ra lập tức đông cứng lại trên mặt.
Đặc biệt là Cố Tuyết Trâm trái một câu bạn tốt, phải một câu bạn tốt, càng làm cho trái tim anh ta phảng phất bị bàn tay vô hình nắm thật chặt, khó chịu muốn chết.
Hết lần này tới lần khác anh ta không thể biểu lộ ra.
Bởi vì anh ta chưa quên cảnh báo trước đó của Cố Tuyết Trâm, nếu lại càng cự thêm nữa, bọn họ cho dù là bạn tốt cũng khó làm.
“Tôi…… Tôi biết rồi, tôi sau này sẽ không quấn lấy cô nữa.”
Anh ta khó nén thất vọng mở miệng.
Cố Tuyết Trâm không tiếp tục nữa, hài lòng anh ta thức thời, vuốt cằm nói: “Như thế tốt lắm, tôi còn có việc tìm Ngài Mộ, đi trước, anh cứ tùy ý.”
Cô nói xong, cất bước hướng về phái Mộ Kình.
Bất kể nói thế nào, nếu cô muốn rời khỏi cũng nên nói một tiếng với Mộ Kình.
Ai biết cô vừa mới bước ra, Tần Bắc Quyền đi theo gót.
Cố Tuyết Trâm nghi hoặc nhìn lại.
Tần Bắc Quyền sốt ruột nói: “Ôi…… Tôi cũng tìm ngài Mộ có việc.”
Anh ta biết Cố Tuyết Trinh phản cảm dây dưa với anh, dứt khoát lấy cớ giống như cô.
Cố Tuyết Trâm nghe lời này, biết rõ lấy cớ, nhưng cũng không cách nào gọi anh ta lại, chỉ có thể đau đầu dẫn theo anh đi qua bên kia tìm Mộ Kình.
Mộ Kình nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, rất vui vẻ, trêu ghẹo nói: “Tôi còn tưởng rằng cô không tới chứ, mãi không thấy cô đâu.”
Cố Tuyết Trinh cười ngượng ngùng.
“Kỳ thật đã tới một lúc rồi, vốn định tìm anh, nhưng nhìn bên này náo nhiệt quá, tôi ngồi ở chỗ kia một lúc.”
Cô đơn giản đáp lại, chợt nói sang chuyện khác dò hỏi: “Còn chưa hỏi anh đêm nay thu hàng như thế nào rồi? Có nhìn trúng không?”
Mộ Kình nghe vậy, đôi mắt lấp lánh nói: “Cô đừng nói, thật đúng là tôi đã nhắm trúng mấy nhà không tệ.”
Cố Tuyết Trinh nhìn trên mặt anh không che giấu ý cười, trong lòng không khỏi hơi nóng nảy, nhưng trên mặt lại không hiện ra, mỉm cười đi theo phụ họa: “Tôi tìm hiểu qua, hoàn toàn chính xác có mấy nhà rất được……”
Mộ Kình nghe lời này của cô, hăng hái nhìn cô ta.
“Cô trung thực như thế, không sợ tôi lựa chọn người khác? “
Cố Tuyết Trinh thấy thế, không lẽ không biết trong lòng của anh ta nghĩ gì, cười nói: “Tôi lời còn chưa nói hết, anh gấp cái gì?”
Cô nói, trong mắt hiện đầy tự tin.
“Tuy nói hoàn toàn chính xác có mấy nhà không tệ, nhưng chúng tôi tốt hơn, anh không chọn chúng tôi, là tổn thất của anh rồi!”
Mộ Kình bị ngữ khí như Bà Vương bán dưa* làm cho tức cười.
bà Vương bán dưa*: khen ngợi những thứ của mình một cách vô cớ để lừa tiền của người khác
Tần Bắc Quyền gặp hai người cười cười nói nói, trong lòng hơi cảm giác khó chịu, chen nói: “Ngài Mộ, xin chào, tôi là Tần Bắc Quyền của tập đoàn Tần thị.”
Mộ Kình lúc này mới chú ý tới Cố Tuyết Trinh bên cạnh, nghi hoặc nhìn Cố Tuyết Trinh nói.
“Các người quen biết?”
Anh nói, bắt tay Tần Bắc Quyền, xem như đáp lại.
Tần Bắc Quyền không đợi Cố Tuyết Trinh đáp lại, vuốt cằm nói: “Tất nhiên có quen……”
Cố Tuyết Trinh nghe anh ta nói, lông mày cau lại, ngoài cười nhưng trong không cười phản bác: “Không phải rất quen.”
Mộ Kình thấy thế, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ một chút, sau đó nháy mắt ra hiệu Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhìn, im lặng trợn trắng mắt.
Cô cũng lười giải thích, tránh khỏi càng giải thích càng rối, dứt khoát ánh mắt di chuyển, nhìn về phía khác, lại không nghĩ không may nhìn thấy Qúy Phong Vận ở hướng đang nhìn tới.
Trong lúc nhất thời cô cảm giác đầu mình muốn nổ tung, càng lo lắng đến không tưởng, thậm chí nghĩ co cẳng chạy trốn.
Nhưng bây giờ sao cô có thể nói chạy là chạy, chuyện hợp tác còn chưa quyết định xong.
Ngay lúc cô xoắn xuýt ở lại hay kiếm cớ rời đi, bên tai lần nữa vang lên tiếng của Mộ Kình.
“Đúng rồi Tuyết Trâm, đêm nay tôi còn chưa có bạn nhảy, lát nữa cô làm bạn nhảy của tôi, nhảy cùng tôi, một bản đi.”
Cố Tuyết Trâm nghe nói như thế, lập tức cau mày.
Nhưng cô lại không thể từ chối, chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Cũng tại lúc này, Qúy Phong Vận ở phía xa cũng phát hiện ra cô.