Phong Diệp Chương nghe nói như thế, sắc mặt đông cứng trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình thường lại.
“Cháu không bảo vệ, chỉ tìm kiếm sự thật!”
Anh mím môi, mắt lạnh nhìn bà Phong cùng Phong Thùy Bích.
“Tối hôm qua Tuyết Trâm đi tiếp đón khách, vốn là vì công ty, hơn nữa toàn bộ lịch trình cô ấy có báo cáo, các người nếu không tin, cháu có tin nhắn làm chứng.”
Anh nói xong, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, đưa ra tin nhắn ngày hôm qua Cố Tuyết Trinh báo cáo gửi cho mình ra, để trên mặt bàn.
Phong Thiên Nho nhìn thấy thời gian tin nhắn phía trên đúng thật là từ hôm qua, nội dung đều là công việc, trên mặt thần sắc lại dịu dàng lần nữa.
Bà Phong và Phong Thùy Bích cũng bị đơ một lúc, nhất thời tìm không ra lời phản bác.
Cũng lúc này, Phong Túc nghi ngờ nói: “Coi như nói chuyện hợp tác, chỗ nào không bàn được, nhất định phải vào khách sạn sao?”
Theo lời của ông ta vừa nói ra, bà Phong vốn đang cạn lời thì phấn chấn hẳn lên, lại gây chuyện chất vấn.
“Đúng thế, nếu thật sự nói chuyện hợp tác, bên ngoài quán cà phê nhiều như vậy, sao lại cứ phải trong khách sạn chứ? Tôi thấy có vài người lấy cớ bàn chuyện hợp tác mà làm chuyện không biết xấu hổ!”
Cố Tuyết Trinh bị bọn họ cười nhạo.
“Con không hiểu, một mình ở một phòng trong khách sạn sao lại thành chuyện không biết xấu hổ, trước đó con đã nói, con và Ngài Mộ vốn có quen biết, công ty lại có ý định hợp tác cùng bọn họ, con mới đi tiếp đón, hơn nữa anh ta cũng là nhà thiết kế, chúng con bàn bạc cũng không chỉ hợp tác, còn bàn chuyện thiết kế, trong đó có chuyện cơ mật, sao lại chọn quán cà phê, nếu như mẹ nhất định phải nói chúng con thật sự không minh bạch, con đều có thể gọi người tới, cùng mẹ đối chất nhau, chỉ là đến lúc đó hủy đi sự hợp tác của hai nhà, đừng trách con.”
Bà Phong bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, ngực nghẹn đầy tức giận.
“Miệng lưỡi bén nhọn!”
Cuối cùng bà ta chỉ biệt nói bốn chữ này, khuôn mặt vô cùng khó coi.
Phong Thiên Nho trầm mặt, tựa như đã hết kiên nhẫn quát lớn: “Được rồi, chuyện này đến đây kết thúc!”
Bà Phong cùng Phong Thùy Bích không cam tâm, còn muốn nói tiếp gì đó.
Nhưng lời còn chưa nói ra, bị Phong Thiên Nho cắt ngang đồng thời khiển trách một trận!
“Ta mặc kệ các người lần này lấy được mấy tấm ảnh chụp từ đâu ra, nhưng lần sau các người làm rõ mọi chuyện hãy nói đi.”
Ông nói đến đây, ánh mắt uy nghiêm rơi vào bà Phong.
“Đặc biệt là cô, thân là trưởng bối, nhiều lần tìm Tuyết Trâm gây phiền phức, bên ngoài mọi người đều biết, cô xem người thật sự mất mặt không phải Tuyết Trâm mà là cô, không có ngày nào an phận, cô muốn làm mất mặt nhà họ Phong đấy hả?”
Bà Phong nghe được câu câu răn dạy chỉ đích danh mình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Ngực càng tức giận đến chập trùng liên tục.
Nhưng người giáo huấn bà ta là Phong Thiên Nho, bà chỉ có thể nhận lấy, không dám nói lời phản bác.
Phong Thiên Nho tất nhiên biết trong lòng bà ta không cam lòng, nhưng đến cùng là con dâu, ông cũng không tiện nói nhiều.
Ánh mắt của ông vừa chuyển, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương đứng iên taị phòng khách, trầm giọng nói: “Được rồi, hai đứa về đi, sau này hành sự chú ý một chút.”
Cố Tuyết Trinh biết đây là nhắc nhở mình, mím môi gật đầu: “Biết rồi ạ, ông nội yên tâm, sau này cháu sẽ chú ý, sẽ không để xuất hiện chuyện như vậy nữa.”
Phong Thiên Nho gật đầu, phất tay ra hiệu bọn họ trở về.
Cố Tuyết Trâm nhìn về phía Phong Diệp Chương, chờ Phong Diệp Chương gật đầu, lúc này mới rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Cố Tuyết Trinh nhịn không được thở hắt ra.
Phong Diệp Chương nghe được, dừng bước. Cố Tuyết Trinh phát giác được, nghi hoặc không hiểu nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Vừa rồi mẹ tôi nói những lời kia, em không cần bận tâm.”
Cố Tuyết Trinh thấy anh ta có ý giúp à Phong, trong lòng hơi không thoải mái, nhưng cũng không tức giận.
Bởi vì trong lòng cô rất rõ ràng, sở dĩ bà Phong bọn họ nói chuyện khó nghe như vậy, đều có vết xe đổ.
Ai kêu lúc trước Cố Tuyết Trâm tìm đường chết đâu!
“Em không sao, đúng rồi, đêm nay RC sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, đến lúc đó em cần có mặt, anh có muốn cùng đi không?
Cô nói sang chuyện khác, Phong Diệp Chương nhíu mày.
“Đêm nay khả năng không được, buổi chiều tôi cần phải đi vùng lân cận thị thị sát, không chắc sẽ về kịp.”
Cố Tuyết Trinh hơi thất vọng, nhưng rất nhanh bị cô thu vào.
“Được, vậy tự em đi, anh ra ngoài làm việc, cũng chú ý an toàn.”
Phong Diệp Chương cũng không bỏ sót sự thất vọng nơi đáy mắt chợt lóe lên của cô, nhìn cô miễn cưỡng vui cười căn dặn mình, miệng giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu ý là đã biết.
……
Đêm đó, Cố Tuyết Trinh ở nhà trang điểm xong, để quản gia chuẩn bị xe đi về phía khách sạn.
Sau khi đợi cô đến sảnh tiệc tối, phát hiện không ít người phụ trách trang phục của công ty, và không ít những chủ tạp chí thời thượng nổi danh, cùng các nhà thiết kế nổi danh trong nước.
Đương nhiên sự rầm rộ này cũng không thể thiếu các ký giả truyền thông.
Cố Tuyết Trinh nhìn khái quát chung quanh một vòng, trong khu vực tập trung đông nhất nhìn thấy Mộ Kình, đáy mắt lóe lên.
Ngoài công ty nổi tiếng RC, bản thân Mộ Kình ở giới thời trang cũng vô cùng nổi danh, gọi là bậc thầy cũng chưa đủ.
Nếu như cô không phải ở diễn đàn nước quen biết với anh ta, chỉ sợ hiện tại đến tư cách nói chuyện với anh ta cũng không có.
Vốn anh ta cố ý mời cô tham gia tiệc RC, nhưng khi đó cô còn chưa kịp đáp lại, Cố Hải Sâm tìm tới.
Cô nghĩ đến đây, cầm một ly nước, định tìm nơi vắng người ngồi xuống, đợi người ít đi thì tới chào hỏi.
Ai ngờ vận khí cô xui xẻo như vậy, vậy mà đối diện đụng phải Tần Bắc Quyền.
Cũng phải, nhà họ Tần bao gồm rất nhiều sản nghiệp, tất nhiên cũng có công ty thời trang.
Tần Bắc Quyền có thể xuất hiện cũng bình thường.
Chỉ là đối diện với Cố Tuyết Trinh không kiên nhẫn, Tần Bắc Quyền nhìn thấy cô, trên mặt không che giấu được mừng rỡ và kinh ngạc.
Vì trọng tâm tối nay là thảo luận về hợp tác Tuyết Trinh cũng không chọn lễ phục váy dài, mà chọn một bộ tây trang trung tính chữ A, cả người nhìn tư thế hiên ngang, nhưng lại không mất đi tính chất một người phụ nữ, vừa cương vừa nhu, phối thêm khuôn mặt thanh tú, có một phong vị rất khác.
“Tuyết Trâm, không ngờ có thể gặp cô ở đây, cô cũng vì lần này hợp tác với RC mà tới?”
Cố Tuyết Trinh nhìn người đàn ông trước mặt, giật giật khóe miệng, thái độ qua loa nói: “Hình như tới đây đều là vì lần hợp tác này.”
Tần Bắc Quyền tựa như không nghe ra, cười nói: “Hoàn toàn chính xác, là tôi nói nhảm rồi.”
Anh ta nói rồi, mời: “Tuyết Trâm, chúng ta lâu rồi không nói chuyện, chi bằng chúng ta qua bên kia ngồi một chút?”
Cố Tuyết Trâm mắt nhìn nơi mà anh ta chỉ, một chỗ xa xôi hơi vắng vẻ, không có người nào.
Cô cũng không muốn đi, tránh khỏi xảy ra chuyện xấu gì, lắc đầu nói: “Không được, tôi còn có việc……”
Đang nói, sắc mặt cô khẽ biến nhìn cách đó không xa gặp hơi đối diện với cô rõ ràng là Qúy Phong Vận.
Một thân âu phục tinh tươm, phối thêm bề ngoài anh ta tuấn tú, ưu nhã, trong đám người vô cùng dễ thấy.
Đặc biệt quanh người anh ta khí chất ôn hòa, trong đầu cô hiện lên một thành ngữ, công tử như ngọc!