“Cô Hình, tôi nghĩ chắc hẳn các cô phải biết bên dưới tập đoàn Phong Thị có không ít nhãn hiệu trang sức và mỹ phẩm? Cô có biết hằng năm những nhãn hiệu này đều do mấy người Ninh Ưu, Đường Thanh làm đại sứ hình tượng không, mà bọn họ đều là nghệ sĩ của tập đoàn Phong Thị.”
Cố Tuyết Trinh nói đến đây thì cố ý dừng lại, quan sát biểu cảm của Hình Lăng Hoa.
Khi nhìn thấy nét mặt thả lòng của Hình Lăng Hoa, môi đỏ của cô khẽ cong lên, tiếp tục nói: “Có lẽ cô Hình không ở Phong Thị nên không hiểu rõ, hằng năm bên dưới tập đoàn Phong Thị có rất nhiều quảng cáo, đều là những loại mà nghệ sĩ tên tuổi muốn cướp đoạt, nhưng cho đến bây giờ Phong Thị đều ưu tiên những quảng cáo này cho người một nhà, chỉ có những quảng cáo mà nghệ sĩ của Phong Thị chúng tôi chọn xong rồi còn thừa mới cho người bên ngoài nhận.”
Nói đến dây, rung động trên mặt Hình Lăng Hoa đã rất rõ ràng rồi.
Cố Tuyết Trinh cũng không nói thẳng ra mà tiếp tục thuyết phục: “Nếu như cô Hình tiến vào công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Phong Thị, đến lúc đó những tài nguyên này cũng sẽ có phần của cô, cái gì nặng cái gì nhẹ, tôi nghĩ cô Hình sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Cô nói xong thì đặt một tấm danh thiếp trên tủ đầu giường.
“Nếu cô hình suy nghĩ kỹ rồi thì có thể gọi đến số này liên lạc với tôi, vậy tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.”
Dứt lời, cô quay người rời đi.
Hình Lăng Hoa cũng không ngăn cản.
Cô ta liếc nhìn bóng lưng Cố Tuyết Trinh rời đi, lại quét mắt nhìn danh thiếp trên tủ đầu giường, rủ mắt im lặng suy nghĩ.
Lại nói đến Cố Tuyết Trinh, sau khi rời đi, cô nhìn sắc trời đã ngả vàng bên ngoài, đã chạng vạng tối rồi, cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Phong Diệp Chương.
Lập tức có người bắt điện thoại, tiếng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương truyền đến.
“Chuyện gì?”
Cố Tuyết Trinh cắn môi dưới dò hỏi: “Anh… tan làm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy ăn cơm chưa?”
Cô không ngừng cố gắng hỏi thăm, kết quả lại vẫn như vậy.
“Chưa.”
Cố Tuyết Trinh không nhịn được bĩu môi, lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Phong Diệp Chương nhìn điện thoại di động bị cúp, khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra khó hiểu và kinh ngạc.
Anh ta không hiểu ý định Cố Tuyết Trâm gọi cuộc điện thoại này cho mình là gì.
Chẳng lẽ chỉ là vì hỏi mấy câu không có tí dinh dưỡng đó thôi sao?
Ngay khi anh đang miên man suy nghĩ, lại không ngờ Cố Tuyết Trinh đã đi đến nhà ăn đóng gói một số món anh thích ăn, giả làm nhân viên giao thức ăn tiến vào công ty.
Dưới sự chỉ dẫn của lễ tân, cô đi lên tầng cao nhất.
“Trợ lý Hứa, đây là đồ ăn mang đến cho Tổng giám đốc.”
Lễ tân nhìn thấy Hứa Khiêm thì báo cáo.
Hứa Khiêm nghe thấy như vậy, vô ý thức ngẩng đầu phản bác: “Tổng giám đốc không đặt…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì cả người sững sờ đứng nguyên tại chỗ: “Mợ…”
“Khụ khụ, xin chào, tôi là người đưa đồ ăn!”
Khi chữ ‘chủ’ còn chưa nói ra khỏi miệng, Cố Tuyết Trinh đã vội vàng cắt ngang lời cậu ta, đồng thời không ngừng liếc mắt ra hiệu cho cậu ta.
Lúc này Hứa Khiêm mới hoàn hồn, vội vàng thu lại kinh ngạc trên mặt, đuổi lễ tân rời đi.
“Tôi biết rồi, tôi dẫ cô ấy đi vào, cô mau trở về vị trí làm việc đi.”
Cậu ta nói xong, chủ động bước lên xách hộp cơm giúp Cố Tuyết Trinh.
Lên tân nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, không nhịn được cảm thấy có chỗ khác thường, nhưng nhất thời không phát hiện ra, chỉ có thể quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Hứa Khiêm cũng dẫn Cố Tuyết Trinh đi đến cửa văn phòng.
“Mợ chủ, Tổng giám đốc ở bên trong, cô đi vào đi.”
Cậu ta nói xong thì gõ một tiếng, đẩy cửa ra cho Cố Tuyết Trinh.
Trong văn phòng, Phong Diệp Chương nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là Hứa Khiêm, cũng không ngẩng đầu lên đã nói: “Đặt tài liệu lên bàn, bên phải là tài liệu đã xử lý xong, cậu cầm xuống phân phát đi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy như vậy, nghiền ngẫm đứng ở trước cửa không nhúc nhích.
Thật ra đây là lần đầu tiên cô đến tổng công ty, cũng là lần đầu tiên tiến vào văn phòng của Phong Diệp Chương.
Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trang trí trong văn phòng rất giống với con người Phong Diệp Chương.
Trang trí chỉ có duy nhất hai màu đen trắng lạnh lẽo, đơn giản nhưng lại không mất đi khí phách, nhẹ nhàng mà sang trọng, nơi nơi đều lộ rõ đẳng cấp.
Ngay tại khi cô đang quan sát, Phong Diệp Chương cũng phát hiện ra khác thường.
Anh ngước mắt thì lập tức nhìn thấy cô gái đứng giữa văn phòng, ánh mắt chợt lóe ra kinh ngạc.
“Sao em lại đến?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy thì thu hồi tầm mắt, mỉm cười giơ hộp cơm trong tay lên.
“Không phải người nào đó nói còn chưa ăn cơm sao? Biết anh bận rộn nên đưa cơm đến cho anh.”
Cô nói xong thì đi thẳng đến bàn trà trong văn phòng, đặt hộp cơm xuống, bày đồ ăn bên trong ra.
“Nhân lúc còn nóng mau đến ăn đi, chờ anh ăn xong, em tiện thể nói với anh chuyện này.”
Phong Diệp Chương nhìn cô, đứng dậy đi ra khỏi bàn là việc, dò hỏi: “Chuyện gì? Bây giờ nói đi.”
Cố Tuyết Trinh thấy vậy cũng không nhăn nhó, nói chuyện mình gặp Hình Lăng Hoa lúc buổi chiều ra.
“Ý của em là cho Hình Lăng Hoa ký hợp đồng với công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Phong Thị, đến lúc đó, chỉ cần chúng ta đưa ra bảng giá và trợ giúp phong phú, rồi để cho Hình Lăng Hoa giúp đỡ làm sáng tỏ, như vậy bên ngoài sẽ chỉ coi đây là một lần lăng xê mà thôi.”
Phong Diệp Chương híp mắt suy nghĩ, sau đó quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, trầm giọng nói: “Còn gì nữa không? Chắc em không chỉ nghĩ đến những điều này.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Chính xác, chỉ cần Hình Lăng Hoa tiến vào Phong Thị, nguy cơ danh dự lần này của công ty chúng ta coi như được gỡ bỏ một nữa, còn về lễ phục được thu hồi, em đã hỏi nhân viên công tác thu hồi, bọn họ cũng không phát hiện người thứ hai bị dị ứng da, vì vậy ảnh hưởng sẽ không lan rộng, sau đó chúng ta chỉ cần đền bù tổn thất là có thể đè xuống rồi.”
Phong Diệp Chương ngẫm nghĩ gật đầu, lại hình như đột nhiên nghĩ đến điều gì, khẽ hỏi thăm: “Về phía Mộ Triều Ca thì sao?”
Cố Tuyết Trinh chợt ngừng, nhưng rất nhanh đã trả lời: “Thật ra cô Mộ bị chúng ta làm liên lụy, chỉ cần chúng ta mau chóng ký hợp đồng với Hình Lăng Hoa, chờ sau khi cô ta làm sáng tỏ, tất nhiên fan hâm mộ của cô ta cũng sẽ yên tĩnh.”
Cô nói xong, vui vẻ bên khóe miệng đã hơi thay đổi, đáy lòng dâng lên vị chua chua.
Phong Diệp Chương cũng không nhận ra, sau khi suy nghĩ một lát, cảm thấy cách làm của Cố Tuyết Trinh cũng được.
“Tôi sẽ cho người phân tích những lời em nói, nhưng bên phía Cố Thị vẫn bồi thường như cũ, công ty không thể nào tự nhiên bị thiệt hại.”
“Em biết.”
Cố Tuyết Trinh hiểu rõ ý của anh, hơn nữa bản thân cô cũng muốn Cố Hải Sâm chịu chút đau khổ, miễn cho sau này lại xảy ra chuyện như vậy.
Vì vậy, cô cũng không ngăn cản.
Thậm chí sau khi nói chuyện này xong, dừng lại đề tài, gọi Phong Diệp Chương đến ăn cơm.
“Anh mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất.”
Cô nói xong, xới một bát cơm cho Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhận lấy, vô ý thức dò hỏi: “Em ăn chưa?”
“Ừm… anh ăn đi, lát nữa em về rồi ăn.”
Phong Diệp Chương quét mắt nhìn cô, lập tức trả lại cơm trong tay: “Nếu chưa ăn, vậy cùng ăn.”
Anh nói xong thì tự xới thêm một bát cơm nữa, bắt đầu ăn.
Cố Tuyết Trinh sững sờ nhìn anh, trong lòng nảy sinh rung động khó nói nên lời, nhưng rất nhanh đã bị cô thu lại.
Cô chưa quên quan tâm của Phong Diệp Chương đối với Mộ Triều Ca vừa rồi.
Có lẽ chỉ là quan tâm đối với bạn bè, nhưng cô lại không nhịn được mà để ý.
Ngay tại khi cô sững sờ, đột nhiên trong bát có thêm đồ ăn.
“Ngây ngốc gì thế? Chẳng lẽ nhìn tôi cũng đã no rồi?”
Phong Diệp Chương cười nhạo nhìn cô, lời nói ra khiến cho Cố Tuyết Trinh buồn bực xấu hổ không thôi.
“Ai nhìn anh chứ!”