Cố Tuyết Trinh nhìn sắc mặt giận dữ của bà Phong, trong lòng đã đoán ra mục đích đến đây của bà.
Quả nhiên, sau khi bà Phong nhìn thấy cô, nét mặt tràn đầy giận dữ.
“Cố Tuyết Trâm!”
Bà cắn răng nghiến lợi gọi, giận dữ trong mắt tựa như hận không thể xé nát Cố Tuyết Trinh.
“Mẹ.”
Cố Tuyết Trinh nhìn biểu cảm bực tức của bà, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy chột dạ.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc nhà họ Phong chúng tôi đã gây ra tội lỗi gì mà cưới phải một đứa lỗ vốn như cô!”
Bà Phong chỉ thẳng vào mặt cô mà trách móc tới tấp: “Có một đồ tai họa như cô, cho dù nhà họ Phong chúng tôi là sản nghiệp trăm năm thì cũng không đủ để cô làm lụi bại.”
Bà nói xong, nghĩ đến tin tức nghe thấy ở bên ngoài, lại giận dữ mắng mỏ: “Còn cả người ba lòng tham không đáy kia của cô nữa, quả thật cả nhà đều là Vampire!”
Cố Tuyết Trinh nghe bà giận dữ mắng chửi, sắc mặt tái nhợt, lại không cách nào phản bác.
Chỉ vì vốn là nhà họ Cố đuối lý, mà cô đang đóng giả Cố Tuyết Trâm, cho dù bà Phong nói khó nghe đến mức nào thì cô cũng phải chịu đựng.
Cô mím môi đứng yên tại chỗ, mặc cho bà Phong quát mắng.
Trái lại là bà Phong, nói một lúc lâu thấy Cố Tuyết Trinh không hề có phản ứng, cảm thấy như đấm vào bông, khiến cho bà buồn phiền không thôi.
“Sao vậy, câm à, không phải ngày thường nói cô một câu cô cãi mười câu sao?”
Bà tức giận oán hận.
Cố Tuyết Trinh mấp máy môi.
“Chuyện lần này vốn chính là nhà họ Cố chúng con sai, mẹ dạy bảo cũng là điều đương nhiên.”
Cô trầm giọng trả lời, nhưng không ngờ thái độ này lại càng khiến bà Phong bực bội và mất mát khó tả.
Vốn dĩ bà muốn mượn chuyện lần này gây khó dễ cho người phụ nữ này, để cho cô ta tranh chấp với mình, để cho cô ta làm ầm lên.
Nào ngờ người phụ nữ này như uống nhầm thuốc, không chỉ không tranh chấp với bà, còn có thái độ tốt mà nhận sai, làm cho tính toán của bà thất bại.
“Hừ, đừng tưởng rằng cô bày ra thái độ tốt nhận sai mà chuyện lần này coi như xong rồi, tôi nó cho cô biết, nếu như lần này vì nhà họ Cố các cô mà Phong Thị chịu tổn thất quá lớn, chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng để cô ở lại nhà họ Phong.”
Bà tức giận bỏ lại lời uy hiếp rồi xoay người rời đi.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng rời đi của bà, lông mày nhíu chặt, rốt cuộc vẫn lo lắng mà đi đến công ty.
Vốn dĩ cô định đến tìm Lý Mạn, hỏi thăm bên trên định xử lý chuyện lần này như thế nào.
Chỉ là còn không đợi cô gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong truyền ra.
“Tổng giám đốc, vẫn chưa có tin từ bên trên truyền xuống, không bằng chúng ta gửi bản thảo xin lỗi ra trước, trấn an fan của Hình Lăng Hoa, nếu không hình tượng của công ty sẽ bị làm hỏng hết.”
“Đợi thêm đã, bây giờ chúng ta làm trước, lỡ như mâu thuẫn với sắp xếp của bên trên thì phải làm sao bây giờ?”
Lý Mạn bình tĩnh trấn áp người bên dưới.
Một số quản lý cấp cao không nói thêm gì nữa, nhưng thỉnh thoảng lại thảo luận chuyện lần này.
“Ôi, sớm biết như vậy thì lúc trước đã ủng hộ Giám đốc Lục từ chối chọn mua loại nguyên liệu mới xuất hiện này, không có chút đảm bảo nào.”
“Ai nói không phải chứ, tôi nghe nói lúc trước xưởng sản xuất này có thể lấy được sự đồng ý của Tổng giám đốc là nhờ đi cửa sau.”
“Cũng có thể lắm, tôi còn nghe nói, lúc trước trong lần đầu tiên kiểm tra hàng hóa đã kiểm tra ra không ít vải vóc có vấn đề rồi.”
Lý Mạn nghe thấy bọn họ anh một câu tôi một câu phàn nàn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Được rồi, đều là chuyện đã qua, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là nguy cơ lần này của công ty.”
Cô ta lạnh lùng mắng làm cho đề tài dừng lại, nhưng lại không biết Cố Tuyết Trinh đang đứng ngoài cửa.
Từ nét mặt nghiêm túc của bọn họ, cô biết chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn so với suy tính của cô
Cô quay người rời khỏi phòng làm việc, cảm thấy mình không thể cứ không làm gì như vậy.
Cho dù nói thế nào, việc này cũng từ cô mà ra.
Cô nghĩ đến đây, trong lòng cũng đã có biện pháp giải quyết.
Nếu như muốn dẹp yên trận bão táp trên internet này, Hình Lăng Hoa là người quan trọng nhất.
Cũng bởi vậy, cô ra khỏi công ty thì mua một bó hoa đi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Hình Lăng Hoa biết Cố Tuyết Trinh đến, cũng không từ chối, bảo trợ lý để cô vào phòng bệnh.
“Nghe nói cô tìm tôi, sao vậy, công ty của các cô đã quyết định sẽ bồi thường tôi như thế nào rồi hả?”
Cố Tuyết Trinh đưa hoa trong tay cho trợ lý, đúng lúc nghe thấy lời đó, động tác khẽ dừng lại.
“Xin lỗi, lần này tôi đến cũng không phải là thay mặt cho công ty, mà là muốn dùng thân phận cá nhân nói chuyện cùng cô Hình.”
Cô đi đến bên cạnh Hình Lăng Hoa, khẽ mỉm cười nói.
Hình Lăng Hoa nhìn cô, lông mày cau lại: “Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Tôi muốn mời đoàn đội của cô Hình giúp công ty chúng tôi làm sáng tỏ vấn đề vải vóc này.”
Cố Tuyết Trinh cũng không quanh co, nói thẳng ra dự định của mình.
Hình Lăng Hoa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ là còn chưa đợi cô ta nổi giận, trợ lý bên cạnh cô ta đã nổi giận trước.
“Đúng là suy nghĩ hão huyền, dựa vào cái gì mà Lăng Hoa của chúng tôi phải giúp các cô làm sáng tỏ!”
Cô ta vừa dứt lời, Hình Lăng Hoa cũng đồng ý mà hùa theo: “Có phải quý công ty khinh người quá đáng rồi không, đừng quên tôi chính là người bị hại đấy.”
Cố Tuyết Trinh đã sớm đoán được lời cô nói có thể sẽ khiến cho Hình Lăng Hoa bất mãn.
Vì vậy cô cũng không để ý đến thái độ của hai người, lại cười nói: “Tôi nghĩ cô Hình hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi cũng không phải là khinh người quá đáng, chỉ là muốn bàn điều kiện với cô mà thôi, hay là cô Hình cứ nghe một chút trước đã?”
Hình Lăng Hoa nhìn cô, sắc mặt u ám.
“Tôi mặc kệ cô đưa ra điều kiện gì, nếu như không phải nói chuyện bồi thường với tôi, xin lỗi tôi muốn nghỉ ngơi, không rảnh nghe cô nói nhảm, Tiểu Đồng, tiễn khách!”
Trợ lý Tiểu Đồng bước lên một bước, ra hiệu mời với Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy lại không hề cử động.
Tiểu Đồng nóng nảy, bước lên muốn kéo cô.
Cố Tuyết Trinh nhanh nhẹn tránh đi, nhìn người trên giường, trầm giọng nói: “Tôi nghe nói hợp đồng kinh tế của cô Hình cũng sắp đến thời hạn rồi, không biết cô có từng suy nghĩ đến công ty khác phát triển không?”
Hình Lăng Hoa nghe thấy lời này, sắc mặt hơi thay đổi.
“Tiểu Đồng, dừng tay.”
Cô ta nhíu mày kêu lên, chợt nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, lạnh lùng dò hỏi: “Cô có ý gì?”
Cố Tuyết Trinh thấy cô ta bằng lòng nghe mình nói, không để lại dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng nói những lời mà vừa rồi vẫn chưa kịp nói ra.
“Ý của tôi rất đơn giản, chỉ cần cô Hình giúp chúng tôi làm sáng tỏ chuyện lần này, chờ đến khi hợp đồng của cô Hình hết hạn, có thể ký hợp đồng gia nhập vào công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Phong Thị, đồng thời còn cung cấp tài nguyên tốt hơn so với công ty hiện giờ của cô.”
Vừa nghe lời cô nói, Hình Lăng Hoa và Tiểu Đồng đều sững sờ.
Trong mắt hai người có rung động rõ ràng.
Dù sao đối với nghệ sĩ mà nói, tài nguyên tốt chính là ngàn năm khó gặp.
Nhưng hai người vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Đặc biệt là Hình Lăng Hoa, không chút rung động nhìn Cố Tuyết Trinh, thậm chí đáy mắt còn lộ ra nghi ngờ.
“Theo tôi được biết, cô cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé của Phong Thị, sao cô có thể làm cho tôi tiến vào Phong Thị phát triển chứ, hơn nữa tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy câu hỏi của cô ta, nở một nụ cười vô cùng sâu xa.
“Cô Hình yên tâm đi, mặc dù tôi là một nhà thiết kế, nhưng cũng không phải là không thể làm việc đã đồng ý với cô, bây giờ cô nên suy nghĩ xem có nên đồng ý với điều kiện của tôi hay không đã.”
Hình Lăng Hoa nghe vậy thì chần chừ nhìn cô.
Tất nhiên Cố Tuyết Trinh biết cô ta đang do dự điều gì, vì vậy lại đưa ra thêm mồi nhử.