Hai người về nhà họ Phong, vừa vào cửa, quản gia liền đi tới.
“Cậu chủ, mợ chủ, hai người cuối cùng cũng về rồi, ông cụ đã đến, đang cùng bà chủ đợi tin tức của hai người ở trong phòng khách”
Nghe vậy, Cố Tuyết Trinh theo bản năng nhíu mày.
Cô đương nhiên biết tin tức mà quản gia nói là gì.
Nghĩ đến đây, đáy mắt cô nhịn không được mà loé qua sự mỉa mai.
Chuyện bọn họ đi bệnh viện không có nói với ai, nhưng không biết tại sao lại truyền được đến tai của hai người này.
Xem ra trong cái nhà này thật sự là không có bí mật gì rồi.
Phong Diệp Chương thì không có nghĩ nhiều như cô.
Nhưng mà sắc mặt cũng không mấy tốt.
Anh và Cố Tuyết Trinh đều nghĩ giống nhau, biết bọn người ông nội đang đợi tin tức gì, chỉ là chuyện này chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm thôi.
“Tôi với ông qua đó, Tuyết Trâm, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Anh suy nghĩ rồi đưa ra sự sắp xếp.
Nếu không nếu như để Cố Tuyết Trâm theo qua đó, đến lúc nói ra sự tình, chỉ sợ bên mẹ lại nói ra điều gì khó nghe, hai người lại cãi nhau.
Cố Tuyết Trinh vốn không muốn đi cho lắm, lúc này nghe anh nói vậy, đương nhiên vui mừng nhẹ nhõm.
Nhưng mà bề ngoài cô vẫn giả vờ quan tâm mà hỏi: “Anh đi một mình có được không?”
“Không sao, một mình tôi qua đó là được rồi.”
Phong Diệp Chương trả lời.
Thứ Cố Tuyết Trinh đợi chính là câu này, sau đó gật gật đầu, rồi quay người rời khỏi.
Đợi cô đi xong, Phong Diệp Chương đi về phía nhà chính.
“Diệp Chương đến rồi.”
Phong Thiên Nho phát hiện ra anh đầu tiên, cười ha ha mà nói.
Phong Diệp Chương gật đầu, đi đến bên cạnh ông, cung kính gọi: “Ông nội, mẹ.”
“Sao chỉ có mình con, Tuyết Trâm đâu?”
Bà Phong nhìn đằng sau anh, từ đầu đến cuối không thấy Cố Tuyết Trâm đi vào, liền nhíu mày bất mãn mà hỏi.
“Tuyết Trâm có chút không khoẻ, con kêu cô ấy về nghỉ ngơi trước rồi.”
Phong Diệp Chương thấy vậy, cười nhạt đáp.
“Không khoẻ, sao thế? Đúng rồi, hai đứa đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thế nào, có phải là có rồi không?”
Ông cụ vừa nghe anh nói vậy, liên tiếp mấy câu hỏi đập tới.
Bà Phong cũng nhìn Phong Diệp Chương, đợi anh trả lời.
“Khụ, ông nội, chuyện này thật ra là sự hiểu lầm, Tuyết Trâm chỉ là dạ dày không khoẻ, chứ không phải như hai người nghĩ đâu.”
Phong Diệp Chương nói tình hình đại khái, khiến ông cụ nghe mà thất vọng không ngớt.
“Dạ dày không tốt, làm ông tưởng là có rồi.”
Ông lẩm bẩm, sau đó lại giống như là nghĩ tới cái gì đó, lại nhìn Phong Diệp Chương lần nữa.
“Tuyết Trâm không phải luôn rất khoẻ sao? Sao lại đột nhiên dạ dày không khoẻ, có phải chuyện công ty nhiều quá, cháu để cho nó bận đến không ăn cơm đàng hoàng không?”
Bà Phong nghe ông cụ lấy sự không khoẻ của Cố Tuyết Trâm ra trách lên đầu con trai của mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bà ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bị Phong Diệp Chương giành trước rồi.
“Có lẽ là có nguyên nhân của phương diện này, nhưng cháu đã cho người giảm nhẹ công việc cho cô ấy rồi, sau này cháu cũng sẽ chú ý phương diện này.”
Nghe anh bảo đảm, ông cụ lúc này mới bỏ qua.
Bà Phong ở bên cạnh nghe mà bất mãn, nhưng mà cũng không tiện nói gì ở trước mặt của ông cụ.
Sau đó ba người lại nói về chuyện khác một lúc, rồi ai về nhà nấy.
Đợi bọn họ đi xong, bà Phong ngồi ở trên ghế sofa không khỏi thở phào.
Cũng may không có thai…
Ở bên tân phòng.
Sau khi Cố Tuyết Trinh về, không có lập tức về phòng, mà ngồi ở trên sofa phòng khách đợi Phong Diệp Chương.
Cũng không biết tại sao, cô đợi mãi đợi mãi mà bắt đầu tâm phiền ý loạn một cách kỳ lạ.
Đặc biệt là nhìn thấy người làm đi qua đi lại ở bên cạnh, càng phiền muộn hơn.
Cũng không biết Phong Diệp Chương qua bên đó nói với bọn người ông cụ thế nào rồi.
Cô một mình ngồi trên ghế sofa suy nghĩ lung tung.
Không lâu sau, Phong Diệp Chương về rồi.
Cô nhìn thấy người, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa hỏi thăm: “Phong Diệp Chương, bên ông nội có nói gì không?”
“Không có nói gì hết, em đừng lo lắng.”
Phong Diệp Chương nhìn thần sắc trên mặt cô, làm sao mà không biết cô đang nghĩ gì được, anh an ủi nói.
“Em cũng không có gì, chỉ sợ ông nội sẽ thất vọng.”
Cố Tuyết Trinh thở dài một hơi, lo lắng nói.
Phong Diệp Chương cười nói: “Thất vọng chắc chắn là sẽ có, nhưng chuyện này không phải bác sĩ đã nói rồi sao, cưỡng cầu không được, em cũng đừng sốt ruột, sau này sẽ có thôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời an ủi của anh, thần sắc chợt khựng lại, đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với anh.
Cô biết mình tại sao lại không mang thai được, dù sao thứ thuốc đó kể từ khi xuất hiện thì chưa hề ngừng qua một ngày.
Hơn nữa, cho dù là nhà họ Phong, hay là Cố Hải Sâm, đều không muốn cô sinh con.
Bản thân cô cũng biết rõ không thể có đứa con này được.
Nghĩ đến đây, sự áy náy trong lòng cô bất giác tăng thêm một chút, nhưng Phong Diệp Chương vẫn còn ở đây, cho nên cô chỉ có thể cười vui vẻ.
“Phải a, sau này sẽ có.”
Phong Diệp Chương không có phát hiện sự dị thường của cô, nghe cô nói như vậy thì tán đồng mà gật đầu: “Em đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, công ty tôi còn có việc, phải qua đó trước, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Anh nói xong thì đi tới trước mặt Cố Tuyết Trinh, hôn nhẹ lên trán cô một cái như chuồn chuồn chạm nước rồi rời khỏi.
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng ảnh rời đi của anh, đột nhiên có chút chua xót.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy mình bị bệnh rồi.
Theo như lời của Cố Hải Sâm nói, tất cả những thứ ở đây đều không thuộc về cô, cô lại ở đây vì một câu nói của người đàn ông đó, cũng không biết buồn bã vớ vẩn cái gì nữa.
Cô không ngừng thôi miên mình, không được xem tất cả những thứ này là thật.
Cũng không biết có phải sự thôi miên của cô có tác dụng rồi hay không, không lâu sau, con sóng trong lòng cô cũng bình tĩnh rồi.
Chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Vốn định về phòng của mình, nhưng không biết tại sao lại nghĩ đến ông cụ.
Nếu như nói cái nhà này thì chỉ có ông cụ đối với cô tốt nhất, cũng luôn mong cô có thể sinh cháu chắt cho ông, bây giờ khiến ông thất vọng rồi, chỉ sợ trong lòng ông cụ sẽ buồn, cô vẫn nên đi thăm một chút.
Cô nghĩ xong, thì đến trạch viện của ông cụ.
“Con bé này, không phải Diệp Chương nói cháu không khoẻ sao, cũng không biết ở nhà nghỉ ngơi nữa, qua đây thăm lão già ông có gì để mà thăm chứ?”
Phong Thiên Nho biết Cố Tuyết Trinh đến rồi, vội vàng ra khỏi thư phòng, trên miệng không ngừng càm ràm.
Ngữ khí quan tâm đó khiến cho Cố Tuyết Trinh nghe mà trong lòng chảy qua một sự ấm áp.
“Thực ra cháu cũng không có sao, Diệp Chương làm quá lên thôi, còn ông nội, lần này cháu không có…mang được, khiến ông nội vui mừng uổng phí rồi.”
Cô buồn bã mà mở miệng.
Không phải là hư tình giả ý mà là thật sự buồn bã.
Bởi vì cô biết, chỉ cần mình ở nhà họ Phong một ngày, đứa bé này sẽ không thể có, nguyện vọng muốn có cháu của ông cụ cũng không thể thành.
Phong Thiên Nho vốn không biết sự tự trách trong lòng của cô.
Ông thấy sự buồn bã trên mặt của Cố Tuyết Trinh, mỉm cười mà vỗ vỗ vai của cô an ủi: “Cháu không cần tự trách, đây cũng đâu phải chuyện đơn giản gì, cũng không phải nói có là có được, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, nói không chừng một ngày nào đó có mang thì sao?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, trong lòng áy náy vô cùng.
Cô ép mình biểu hiện thật tự nhiên, mỉm cười gật đầu: “Ông nội nói không sai, có lẽ ngày nào đó sẽ có thôi.”
Phong Thiên Nho thấy cô cười, cũng nhẹ nhõm theo: “Đúng vậy, cho nên cháu cũng đừng có áp lực quá lớn, duy trì tâm thái bình thường là được rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời quan tâm của ông, cũng cảm động không ngớt.