Bà Phong nghe vậy mặt mày liền trở nên u ám.
Phong Tú thấy thế cũng biết là bà khó chịu, có điều lời cũng đã nói rồi, ông liền lải nhải hai câu.
”Dù nói thế nào thì đó cũng là chuyện của Diệp Chương và Tuyết Trâm, bà không nên nhúng tay vào.”
Bà Phong càng nghe càng không đúng ý.
”Sao, trong mắt ông tôi quản những chuyện này là sai à?”
Bà bất mãn hỏi ngược lại, dứt lời cũng không cho Phong Tú có cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: ”Lại nói, lúc đó tôi cũng là tức giận, đổi lại là ông lẽ nào không tức giận chắc, với cả ông thích người phụ nữ kia làm con dâu ông à?”
Phong Tú nhíu mày: ”Cho dù tôi không thích, bà muốn thay vợ cho Diệp Chương, nhưng ý của Diệp Chương lâu vậy rồi mà bà chưa nhìn ra, hơn nữa với tính cách của Diệp Chương, bà thấy nó sẽ đồng ý à?”
Bà Phong nghe vậy bỗng nhiên trầm mặc.
Sao bà không rõ, không biết chứ?
Vì bà biết cho nên mới không nói được gì.
Nghĩ đến đây, bà không khỏi nghĩ đến chủ ý của bà và bà Lục nói trước đó.
Để Cố Tuyết Trâm phạm sai lầm…sai lầm không thể tha thứ, đây đúng là cách duy nhất.
Bà trầm tư, mắt cũng tối lại.
…
Cố Tuyết Trinh bên này không biết rằng âm mưu nhằm vào cô đang được chuẩn bị.
Hôm nay là ngày gặp mặt đã hẹn trước của cô và Cố Hải Sâm.
Thực ra thì Cố Tuyết Trinh không muốn đi.
Nhưng báo cáo tình hình thường xuyên là điều mà họ đã thỏa thuận từ trước, cũng là việc cô phải làm.
Cho nên cô cẩn thận xuất phát từ nhà họ Phong, đến quán cà phê đã hẹn trước.
Lúc này Cố Hải Sâm đã ngồi trong phòng bao.
Ông ta thấy Cố Tuyết Trinh đến muộn, trên mặt bất mãn.
”Cô đến muộn rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Qủa nhiên trong mắt người ba tốt đẹp của cô, từ trước đến nay cô chưa từng là con gái của ông mà là công cụ, cấp dưới.
”Ông nên biết tôi ở nhà họ Phong cũng chẳng sung sướng như ông nghĩ.”
Cô lạnh lùng trả lời, ngược lại khiến Cố Hải Sâm không thể bắt bẻ.
”Nói tình hình gần đây của cô đi!”
Cố Hải Sâm hừ lạnh một tiếng, giống như lười nói với cô, đi thẳng vào chủ đề.
Cố Tuyết Trinh cũng hi vọng sớm kết thúc cuộc gặp mặt, không kéo dài nên báo lại.
”Gần đây cũng chẳng có chuyện gì lớn xảy ra…giờ tôi ở trong công ty đã ổn định rồi.”
Cô nói đơn giản những chuyện xảy ra một lần, có điều Cố Hải Sâm chỉ nghe những thứ ông ta muốn nghe.
Bởi vì ông ta chỉ để ý Cố Tuyết Trinh có gì sơ hở hay không.
Lúc này thấy lại có trăm ngàn chỗ hở.
”Không phải tôi bảo cô ở công ty giấu đi tài năng à? Ai bảo cô ở công ty tỏa sáng thế hả? Còn nữa, Lục Kim Yến với Phong Thùy Bích đang nhắm vào cô, lẽ nào cô không tức giận? Tôi từng nói với cô không biết bao nhiêu lần, tính cách của Tuyết Trâm thế nào?”
Ông ta nhíu mày bất mãn nói biểu hiện của Cố Tuyết Trinh trong thời gian này.
Cố Tuyết Trinh mím môi nghe, trong lòng không khỏi giải thích cho mình.
”Chuyện thiết kế trước kia nếu không phải ông muốn cổ phần của nhà họ Phong, thì tôi cũng chẳng nhúng tay vào, giờ rút ra rất dễ khiến người khác nghi ngờ, hơn nữa Lục Kim Yến với vài người ở nhà họ Phong, suy cho cùng là nhà chồng tương lai của Cố Tuyết Trâm, nếu tôi dựa theo tính khí của nó mà tức giận, không cần đợi nó về người nhà họ Phong đã đuổi ra ngoài rồi.”
Không thể không nói những lời của Cố Tuyết Trinh đều có lý.
Cố Hải Sâm dù có bất mãn cũng không phản bác lại được.
Ông ta nhíu mày nhắc nhở: ”Tôi không cần cô giống Cố Tuyết Trâm 100%, nhưng cô không được đi quá xa, nếu không sẽ càng nổi lên sự nghi ngờ của người khác.”
”Sao có thể? Không phải lâu vậy rồi chưa ai nghi ngờ ư?”
Cố Tuyết Trinh lại không để ý lời nói của ông ta, lâu vậy rồi, thực sự có người nghi ngờ thì đã sớm điều tra cô rồi.
Tất nhiên Cố Hải Sâm không nhìn ra được suy nghĩ này của cô.
Ông ta cười lạnh đáp lại: ”Sao lại không có khả năng, mấy ngày trước, tôi phát hiện ra có người đang điều tra Cố Tuyết Trâm.”
Cố Tuyết Trinh nghe những lời này, cả người sửng sốt.
”Ai?”
Cô kinh ngạc hỏi, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Phong Diệp Chương.
”Lẽ nào là Phong Diệp Chương?”
Cô mở miệng lần nữa, dù sao cô cũng đã lộ vài lần trước mặt người đàn ông này.
Cố Hải Sâm lắc đầu: ”Chắc là không phải.”
Ông ta nghĩ nghĩ rồi đáp: ”Có lẽ là người khác trong nhà họ Phong, tất nhiên cũng không ngoại trừ Phong Diệp Chương, dù sao thì người này cũng không thể xem thường, tâm tư trầm ổn lão luyện, dù có nghi ngờ cũng im lặng, cho nên cô cần phòng bị, còn những người khác trong nhà họ Phong cô phải chú ý.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cũng có đạo lý, gật đầu nói: ”Tôi biết rồi.”
Sau đó Cố Hải Sâm lại nhắc nhở vài câu, hai người liền rơi vào im lặng.
Cố Tuyết Trinh nhìn bèn chủ động nói rời khỏi: ”Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi về trước đây.”
Cô nói xong, dáng vẻ muốn rời đi thì bị Cố Hải Sâm gọi lại.
”Đợi đã.”
”Còn có chuyện gì?”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày xoay người lại, trong mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Cô thực sự không muốn ở cũng một chỗ với Cố Hải Sâm, chỉ cảm thấy cùng ông ta rất áp lực.
”Tôi nghe nói gần đây cô ở nhà chính thường xuyên bị thương nằm viện, có chuyện gì thế?”
Cố Hải Sâm làm như không nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô, lập tức hỏi.
Ngược lại Cố Tuyết Trinh lại nghe được lời nói giống như quan tâm của ông ta liền giật mình.
Người đàn ông này có ý gì?
Lẽ nào lương tâm phát giác, biết quan tâm cô rồi?
Cô nghĩ rồi lại cảm thấy không có khả năng.
Dù sao nếu thực sự muốn quan tâm cô, sao có thể chẳng nhìn lấy cô đến một lần lúc ở nhà chính.
Cô nghĩ, gợn sóng trong lòng dâng lên cũng dần dần bình ổn lại.
”Không có gì, có lẽ là bận quá, đề kháng thấp cho nên mới đi viện thường xuyên thôi.”
Cô không lạnh không nhạt đáp.
Cố Hải Sâm nghe được liên nhíu mày: ”Tôi mặc kệ nguyên nhân gì, nhưng có một điều cô phải nhớ kĩ, mọi thứ của cô hiện tại đều là của Tuyết Trâm, đừng ỷ Phong Diệp Chương hiện tại coi cô thành Tuyết Trâm mà tiến gần anh ta, những chuyện này cô nên bớt nghĩ lại, tốt nhất là thu lại tính toán này trong lòng cô đi!”
Cố Tuyết Trinh nghe những lời này, đáy mắt tràn đầy tia trào phúng.
Qủa nhiên, cô biết người đàn ông này sẽ không có lòng tốt mà quan tâm cô như vậy.
”Ông yên tâm, tôi nhớ rõ lắm, không cần ông lặp đi lặp lại đâu.”
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp lại, dứt lời, cũng không quan tâm Cố Hải Sâm còn lời muốn nói hay không, cầm túi xoay người rời đi.
Cố Hải Sâm nhìn bóng lưng rời đi của cô, trong mắt hiện lên sự bất mãn và lo lắng.
Một là Cố Tuyết Trinh càng ngày càng không tuân thủ, hai là chuyện nhà họ Phong.
Nghe tình hình của Cố Tuyết Trâm, Phong Diệp Chương với người phụ nữ này sống rất hòa hợp, cũng không biết lúc Tuyết Trâm trở lại có khiến Phong Diệp Chương phát hiện ra gì không.
Dù sao cũng là người bên gối, có thay đổi gì, thì vẫn cảm thấy được trước tiên.
Ông ta càng nghĩ càng bất an.
Không được, ông phải sắp xếp cái khác.
Trong lòng có quyết định, cũng rời khỏi quán cà phê sau đó.
Cố Tuyết Trinh lại không biết sau khi cô rời đi, một mình Cố Hải Sâm nghĩ không ít chuyện.
Một đường về nhà họ Phong, sự tức giận cũng dịu đi không ít.
Thực ra cô cũng chẳng có gì để tức giận, sự phân biệt đối xử của Cố Hải Sâm, không phải ngày một ngày hai cô mới biết.
Nghĩ vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn đôi chút, nhưng nhìn nhà họ Phong to như vậy, vẫn có chút uể oải.