"Ê! Ban ngày ban mặt, một nhóm đàn ông lại ức hiếp một người đàn ông thì ra cái gì!" Nắm tay nhỏ xiết chặt, vẻ mặt không thể bỏ qua. Người áo đen hai mắt nhìn nhau, không biết trả lời cái gì, tất cả đều đợi Ân Dập Diễm trả lời. Mà Ân Dập Diễm nhăn mày, con ngươi đen nhánh nghi hoặc khó hiểu. Sao, lại có một cô gái muốn đến nữa sao? Nhưng khi nhìn bộ dáng mềm mại yếu ớt của cô, hành động trẻ con, không giống những người đàn bà xung quanh anh, diêm dúa lẳng lơ hung hãn. Nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, Ân Dập Diễm vẫn không mở miệng.
Chuyện gì xảy ra? Một toán người áo đen vây quanh anh ta, anh ta lại coi như không có chuyện gì, nhàn nhã thoải mái? Theo như bình thường. . . . . . Thế nào cũng không đúng! Rắc rối, trong cái đầu nhỏ của Sở Oa Oa không chứa nhiều vấn đề như vậy, đã bắt đầu chóng mặt lắm rồi, nắm tay nhỏ giơ rồi lại do dự hạ xuống giữa không trung. Cô đã đoán sai sao? Những người áo đen này không muốn ức hiếp anh ta?
Lần đầu tiên cô ra nước ngoài một mình, liền gặp một người đàn ông bá đạo độc tài, cô thừa nhận, người đàn ông trưởng thành này không phải đẹp trai bình thường, hơn nữa lại còn đẹp hơn cả người mẫu. Được rồi! Cô thừa nhận vóc dáng cô có chút nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cô không phải là con nít mà, cô đã là người trưởng thành rồi. . . . . . Nhưng mà, người đàn ông này sao lại xem cô như con nít? Ăn cô sạch sẽ cô không nói, nhưng anh lại còn muốn cô vĩnh viễn ở bên người anh, không được rời đi? Ân Dập Diễm, người đứng đầu Ân thị. Truyền thuyết, anh lãnh khốc vô tình, không một người đàn bà nào có thể lọt vào mắt của anh. Truyền thuyết, đàn bà của anh nhiều như cỏ rơm, gọi là có. Truyền thuyết, chỉ cần anh nhúng tay vào, trong nháy mắt có thể làm bất cứ công ty nào đóng cửa. . . . . .
Bình luận truyện